Thiệt cái mà là tình, tui muốn tu chị Sáu biết rồi đó heng, mà có tu nổi đâu, bà ngoại tui dậy tui hoài, tu chùa tu miễu không bằng tu tại gia, tu chợ, tu đời! Mèn ơi hễ sống trong tiếng kinh tiếng kệ, sống giữa mấy ông tượng đâu cần chi tu, đâu cần chi dằn ba thứ lục phủ ngũ tạng, ý tui muốn nói là từ cái nguồn lục phủ ngũ tạng này nó mới sanh ba cái hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục.
Chị Sáu đừng cười tui nói chữ – không có tim gan phèo phổi tì vị lấy chi để cái nhục thể biết hó hé giận người này ghét người kia, yêu thương rối rắm, thèm muốn không cùng không tận chớ hả.
Người ta nói, dĩ nhiên, không phải tui à nha, vị là cái biển chứa đồ ăn, người ngoài bắc kêu nó là “bể chứa” hễ chị nghe quảng cáo thuốc đông y dược là chị nghe chữ tì chữ vị, chị khơi khơi gọi nó là cái bao tử cái lá lách, nghe không có sang, không có y học cổ truyền không có chứng tỏ chị có đọc sách. Để tui trả bài cho chị sợ heng, trong sách cổ người ta viết vầy nè:
Vị được mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường, miệng trên gọi là “bí môn”, miệng dưới gọi là “u môn”. Bí môn còn gọi là “thượng quản”, u môn còn gọi là “hạ quản”, cả ba vùng gọi là “vị quản”. Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị gọi là “đại thượng”, là cái kho lớn, cái “bể chứa đồ ăn”.
Tỳ là một cơ quan đặt nằm bên trái của vị, có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, được gọi là có công năng vận hóa. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng. Tỳ vị được quy nạp theo hành “Thổ” trong hệ thống ngũ hành Kim – Mộc Thủy Hỏa Thổ của triết học cổ đại phương đông.
“Thổ” là mẹ đẻ ra vạn vật cũng giống như tỳ vị có chức năng hấp thu, chuyển vận chất dinh dưỡng để nuôi các bộ phận khác trong cơ thể. (Trích sách trên trời!)
Chị cho tui nói tiếp, cỡ hai tuần nay đi đâu chị cũng nghe vụ đất bằng nổi sóng, ý quên biển buồn tình dậy sóng phải hông? Thì có buồn nó mới nổi điên đó, nó vui thì lặng lờ trôi cho bà con cô bác làm thơ tình phổ nhạc, hôm hổm chị nghe tui ngâm sa mạc Tấm Lòng Của Biển rồi chớ gì, nào giờ tui mơ mơ gọi má tui là Biển Thái Bình dạt dào, từ hôm Nhật Bổn bị biển đánh sập đẹp nguyên cái thành phố tui lột cái danh hiệu cao sang quí phái “Biển Thái Bình dạt dào” của má tui liền cái một. Má tui có nổi giận hung, tại tui cãi lời không chịu bỏ cái tính ca cẩm dai nhách, không chịu theo ý Má tui lấy chồng làm công chức ăn cơm gạo trắng, mặc áo sơ mi trơn tru, má tui cũng đùng đùng giang tay ném cái thúng, co cẳng đá cái sàng là hết, có bao giờ tui thấy Má tui triệt hạ con gà con heo gì vì giận giống biển đâu nà, tui gọi điện thoại cho má tui hay ý tui rồi, bả hiền queo trả lời tui dịu nhiểu: “Bay muốn kiêu má cái chi bay kiêu, má đâu có cần chi ba cái vinh quang giả tạo trên giấy tờ, trên ô pạc lơ mà cái tâm của tụi bay đông lạnh, xả đá ba bốn bữa không tan!”
Không biết chị có nhận điện thư hông? Tui heng tui nhận quá chừng quá đỗi, từ ngày gmail, yahoo cho bà con thành lập nhóm, thành lập phường, thành lập quận – tỉnh – thành – trường tư thục – trường công lập – sinh viên năm thứ . . . . . tui mà kể ra hết chắc ngập lụt nguyên tờ thư này chớ không giỡn đâu á mà nói chung có nghĩa là nhiều lắm lận có nhóm thơ – nhóm văn – nhóm chính nghĩa – nhóm nhớ hồi xưa – nhóm mong tương lai – nhóm chờ cách mạng – nhóm thích nấu ăn – nhóm ham chiều chồng – nhóm khoái nuôi con – chị sợ thời đại vi tính chưa chị! Từ các nguồn không rõ, một cái thư thiệt nóng bỏng gởi đi từ Nhựt Bổn, xứ của Nữ Thần Mặt Trời, của niềm tự hào của những kiếm sĩ dám rạch bụng – hara kiri để đòi hỏi công bình công chính, chết theo lý tưởng họ đặt ra vân vân và vân vân. Chị biết không, tui đọc lần đầu chưa thấm, đọc lần thứ hai thấm thấm, đọc lần thứ ba thấm ngấu y như đám cá bị muối ba bữa trong thùng làm mắm, tui nói rồi, tui muốn tu mà tu không đặng mà, chị muốn nghe tại sao hông, tại cái tâm sân si của tui nó còn nhồi lên nhún xuống, cường độ không tới tám chấm chín, nó cũng cỡ đâu năm sáu lận đó, mặt tui heng đỏ rần, kế đó xanh lè tím ngắt, hai mắt tui trợn tròn, hàm răng tui nghiến trèo trẹo, đờn ông heng hễ họ sùng cơn là họ nắm chụp ném, hễ ngon lành chút là họ nắm cái hộp quẹt ga xẹt lửa mồi thuốc, rít một hơi thiệt dài rồi sao heng, phù phù thổi khói ngùng ngoằn, tui cũng chu mỏ phun hơi giận ra, không khí có thêm chút thán khí sùng cơn của tui hợp cùng đám phóng xạ, nguy cơ rò rỉ phát tán từ lò nguyên tử bên bển coi mòi ngày càng cao khó ngăn khó chận.
Thủng thẳng tui kể chị Sáu nghe, tui biết cặp mắt hồ thu ngày nào của chị nay gặp khó khăn, nay bị mờ bị lệch, chị hết đọc nổi cỡ chữ 11 – 12 chị phải tăng độ 14 hợp cùng cặp kiếng dầy cui, chưa tính phải dùng nước mắt giả tạo mỗi 3 tiếng, nè heng, mới đầu heng là bức thư của một người cảnh sát trẻ sống và làm việc tại Nhựt Bổn, tên là Minh Thành viết cho anh Đào
“Xin chào anh Đào
Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.
Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.
Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.”
Tui đọc sơ khúc đầu cho chị Sáu nghe chơi, chớ đọc nguyên hai trang thư của Minh Thành viết ca tụng dân tộc Nhựt Bổn tui hổng có đủ hơi. Tui tự hỏi tui, rồi tui trả lời ên, trong tình trạng khủng khiếp tui coi trên truyền hình, rồi đọc mấy dòng mào đầu của bức thư chị nghĩ giống tui hông heng: “Mèn, anh Minh Thành này ngon lành hơn dân Nhựt Bổn, điềm tĩnh hơn dân Nhựt Bổn, sức khỏe siêu phàm hơn dân Nhựt Bổn, đầu óc thông minh sáng suốt không hề bị phiền nhiễu vì hai mươi tiếng đồng hồ làm việc cứu giúp người không ngưng nghỉ – cùng lúc tinh thần dân tộc Việt Nam tràn trề chan chứa, biết lo lắng cho đồng hương Việt Nam sang làm việc:
“Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.
Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.
Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.”
Tui thiệt tình bái phục tinh thần của Minh Thành, một cảnh sát Việt Nam làm việc trên xứ Nhựt Bổn, tinh thần làm việc của anh mạnh mẽ, cách phê bình chính quyền Việt Nam thẳng thắn không sợ hãi, một bức thư như vầy còn hơn ngàn lời kêu gọi: “Này thanh niên ơi! Đứng lên đáp lời sông núi, . . .” trong lòng tui sung sướng một niềm hạnh phúc khó tả, sau cách mạng Hoa Lài từ Ai Cập, làn sóng cách mạng đòi hỏi nhân quyền công lý cho toàn dân bay qua xứ tui xứ chị, tui ngửi thấy mùi cách mạng hoa ngâu của Việt Nam mình đang bay bay …. Cái rồi tui té cái bịch, theo cái thơ
“Dưới đây là bài viết cảm động của một độc giả gửi báo Dân trí về cách ứng xử tuyệt vời trong cơn hoạn nạn ở Nhật của một cậu bé mới 9 tuổi.
Tối hôm qua tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó phân phát thực phẩm cho những người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ý đến một em nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc áo thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà em lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến lượt của em thì chắc chẳng còn thức ăn nên mới lại hỏi thăm.
Em kể khi đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của em làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường em nhìn thấy chiếc xe và cha bị nước cuốn trôi, nhiều khả năng đã chết.
Hỏi mẹ đâu, em nói nhà em nằm ngay bờ biển, mẹ và em em chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe hỏi đến thân nhân.
Nhìn thấy em nhỏ lạnh, tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người em nhỏ. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho em và nói: “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói”. Cậu bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi tưởng em sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, cậu bé ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.”
Dà, khúc này y chang khúc thư anh Minh Thành làm việc hai mươi tiếng, thoải mái gõ phím viết trong một tiếng gởi đi, chưa ngưng nha chị, từ một nhóm khác tui nhận cũng lá thư này nhưng của một tiến sĩ! Dạ chị Sáu tiến sĩ à ngheo, PHD à ngheo, khai tên khai 56 tuổi và cũng có thằng nhỏ 9 tuổi trong đó – mèn đét, người Nhựt đứng trong hàng cùng thằng nhỏ chắc bị thơ haiku làm mờ mắt, không biết che chở chia sẻ cho nó cái áo – miếng bánh mà phải đợi anh Minh Thành – đợi bác Khoa Nguyễn cởi áo cảnh sát, cởi áo vét tông ra chùm cho nó, rồi thức ăn khô rớt ra, rồi nó bỏ vô thùng cứu trợ.
Chị Sáu à, tui với chị đang lo thấy ông Địa chuyện động đất có thể xảy ra bất kỳ khi nào, theo như dự đoán của:
“Jim Berkland người đã đoán đúng nhiều trận động đất ở California . Đặc biệt ở San Franciso , ông đã đoán được trước 4 ngày(10/17/1989) . Lần này ông đoán rằng sẽ có trận động đất lớn xãy ra ở California vì tiểu bang này nằm trong vị trí “ring of fire ” của trái đất và sẽ xãy ra trong khoảng 3/19/2011- 3/26/2011 . Theo ông những hiện tượng cả trăm ngàn cá chết ở Redondo Beach mấy ngày qua . Cả triệu con cá đã di về Nam Mỹ và những tiếng kêu thống thiết của cá voi vào gần San Diego . Hiện tượng full moon mà khoảng cách mặt trăng quá gần trái đất sẽ ảnh hưởng nước thủy triều là những yếu tố báo trước cho một cuộc động đất lớn tại California. Theo ông những hiện tượng cá chết , cá vào gần bờ , cá voi rốn g hoặc thú rừng chạy vào thành phố là nhưng điềm báo trước ( vì thú vật có linh tính ). Tôi hy vọng ông đoán sai lần này, nhưng chúng ta cũng nên đề phòng trước nếu có xãy ra. Xin các bạn chuấn bị đèn pin ,radio nhỏ ,pin AA,D và 9V. Thức ăn khô và nước uống sẵn trong balô mang theo trong xe hoặc để ở nhà khi cần. Nếu có động đất trong giờ ngủ là lăn xuống nằm co người cạnh gường hoặc cạnh tủ (đó là tam giác sống).
Best of luck,”
Chị có sợ hông? Tui không sợ à nghen, người Nhựt bình tĩnh sao tui không biết, chứ tui thấy người ta sợ chết trân, bị người khác nghĩ tốt là đạt tới cõi Thiền. Càng lúc tui càng hay là, sống đặng ngày nào ráng yêu nhiều ngày nấy – đất có động cũng đâu bằng tâm động đâu nà.
Tại cái tâm bị động nên từ cái thư chính sao chép thành ngàn cái thư khác nhau, cũng cùng mấy cái chi tiết thiệt là nhức nhối, hễ nghiền ngẫm chút đỉnh nó lòi cái câu hỏi thiệt – giả ra liền, trong cơn sóng gió ba đào, trong nỗi khổ đau của con người, có nhiều cái tâm nó động lung tung, nó nhiễu lung tung, nó quậy sao cho người ta thấy tâm con người có nhiều sóng ngầm hơn sóng đại dương – tui thiệt không giải thích nổi tại sao đó chị! Chia sẻ nỗi khổ đau cùng nạn nhân thiên tai đâu cần tôn họ lên thành thánh thành thần để rồi ngẫm lại dân tộc mình “dở ẹc” chớ! Học cái hay nhưng không mù quáng theo ba cái tin trời ơi rồi tiếp tay truyền đi lòng vòng, chưa kể nổi sân si gõ thêm vô thư gốc nhiều chuyện hy hữu hơn nữa.
Mấy bữa rày tâm tui động hung hãn, động hơn cách giải thích của các nhà địa chấn học nữa đó chị, cấu trúc của đất Nhựt xếp lớp xếp tầng, nên khi động nó trơn nó trợt. Cấu trúc của đất Mỹ theo rãnh theo khe, nên hễ động nó chia hai chia ba bên cao bên thấp, còn cấu trúc lòng tui tăng giảm theo hỉ nộ ái ố, mấy bữa rày, tui tập không yêu nhiều nữa đặng lỡ có chiện xảy ra tui hổng có bị buồn nhiều.
Đó chị lo mà mua pin mua nước mua cái ra dô, xếp tụi nó vô cái thùng có chứa mì gói, đồ hộp kẹo, mùng mền, chăn gối! Í da thôi khỏi chị ơi lo quá bạc ráo tóc còn chi.
Nhớ gởi tiền cứu trợ cho hội Chữ Thập Đỏ – cho đài truyền hình NBC – đến các tổ chức nào có đầu có tóc, đừng để tâm lành của chị bị gạt ha. Tâm động lúc nào mà hổng có, chị nghĩ tui nói đúng hông nè.
Tụi sợ tâm động hơn đất động biển động, chị thì sao?
Ấu Tím – 3-2011