Có lẽ tôi không có thói quen chờ đợi người khác làm điều gì đó cho mình, tôi tự mình tìm tòi làm lấy! có lẽ vì hoàn cảnh – vì những biến cố đã xảy đến trong cuộc đời của tôi khiến tôi có cá tính này. Tôi thích cho đi hơn là nhận lấy, luôn trong tâm trạng, sắp đi sang một nơi chốn mới cần gì lấy thêm vào cho nặng, cho khó mang vác.
Lúc Mẹ tôi ra đi, Mẹ chưa đến tuổi bốn mươi, tôi chưa đủ lứa trăng 18, bốn cô em gái cách nhau hai tuổi, ba tuổi , năm tuổi, bảy tuổi và cậu em cách mình hơn con giáp, lúc ấy chưa lên hai! Ngẫm lại, tôi ngơ ngơ ngác ngác lãnh chức tay hòm chìa khóa do Bố tôi giao cho. Bố tôi đưa cho tôi một tháng tiền chợ, mỗi ngày trước khi đi học tôi đưa cho bà Út đi chợ, bà Út là người vú nuôi của cô em thứ hai, dáng bà tròn trĩnh không có thước tấc – bà nói giọng nhỏ nhẹ, nhưng kiên quyết đối với tôi, mỗi khi tôi mè nheo bà cho tôi ăn vụng. Nhớ đến bà tôi nhớ món thịt kho với đu đủ. Tôi chưa bao giờ được ăn vì mẹ tôi không kho thịt độn với bất kỳ thứ gì. Tôi khen ngon tới tấp dù bà nấu chỉ một món, không như mẹ nấu ba món kho – canh – xào. Bà dùng chiếc nồi gang to, kho nhạt rồi rau ghém chấm nước kho, đi học về đói mềm người xin được ăn trước, bà nhất định: “Cô phải chờ cậu về mới được ăn!”
Thay quần áo xong, tôi lẻn vào bếp mở nồi nhón miếng thịt, bà bắt gặp, mặt của bà cau lại lẩm bẩm: “Con gái ăn vụng như thế không tốt, xấu kắm cô ạ, phải nghiêm trang phải đâu ra đấy, không “thờm bơm” được!” Mãi đến bây giờ tôi cũng không hiểu chữ “thờm bơm” có nghĩa là gì, nhưng chắc chắn không có nghĩa tốt.
Trưa hôm ấy, khi ngồi vào bàn ăn trưa, bà mách với Bố tôi, ông nhìn tôi cười và bảo: “Con phải nghe lời bà Út, con lớn rồi sao lại đi ăn vụng!” tôi phân bua: “Con đói quá chừng!” bố tôi cười hiền nói với bà Út: “Đi chợ bà mua thêm bánh trái cho các cháu ăn dặm, hay cho các cháu ăn cơm trước để các cháu đi học buổi chiều nữa, không cần đợi tôi về!”
Bố tôi nói thế, nhưng bà nhất định không cho chúng tôi ăn cơm trưa trước Bố, bảo như thế là hỗn, không được là không được! Bà cho chúng tôi ăn phỏng – bỏng, một loại cốm gạo sên với đường gừng, hay cơm cháy chan mỡ hành, để đợi bữa chính ngồi chung bàn với Bố. Bà bảo để Bố ngồi ăn một mình sợ ông buồn.
Tôi nhớ mãi sau ngày Mẹ tôi bất ngờ ra đi, Bố tôi đau khổ lắm, ông viết cả quyển vở 100 trang chi chít chữ, những chữ nhòe nhoẹt nước mắt. Nếu không có ngày 30 tháng 4 1975 tôi đã không đọc được những dòng ấy.
Tôi viết có lẽ vì thừa hưởng chút gì từ Bố tôi, ông có một tủ sách, trong đó là những quyển sách ông tự đóng lấy, gáy cứng dầy, ghi lại chi tiết từng khoảng đời ông đã trải – từng mối chân tình ông đã có – ai là người ông yêu – ai là người ảnh hưởng đến cuộc đời của ông nhiều nhất!
Bố tôi hiền lắm, lòng ông là một tấm vải nhung mềm mại, ông muốn bọc tất cả mọi thân yêu trong nó, ông không ghét hờn giận bất cứ ai . Tôi yêu Bố tôi lắm, không chỉ là người sinh thành ra tôi, ông còn là thầy là bạn là nơi tâm hồn tôi ẩn náu khi gặp bất trắc.
Tôi còn nhớ bao lần tôi đựoc Bố cho đi ngắm trăng, thuở lên sáu bảy tuổi, mười ba, rồi Mẹ mất Bố con tôi đi dạo ngắm trăng, tôi kể lê/ cho Bố nghe đủ chuyện