Hôm nay nhận được bó hoa con gái và con rể gởi chúc Mẹ vui bình an , đọc câu :”chúng con yêu mẹ” tự dưng mắt nhòa đi vì hạnh phúc , nhưng sau niềm hạnh phúc đó lại vấn vương nhớ Mẹ . Ngày còn mẹ có bao giờ mình làm gì cho mắt Mẹ nhòa đi vì hạnh phúc chưa ? Có bao giờ mình nói cho Mẹ nghe :”Con yêu Mẹ” chưa .
Mẹ dịu hiền, đôn hậu , thương con tùng phục chồng , chưa bao giờ một lần nghe mẹ lớn tiếng, chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau , nhớ đến Mẹ chỉ là nụ cười hay giọt nước mắt thầm che dấu .
Mẹ không đẹp như bác, như cô , Mẹ không học trong trường Tây, trường Trưng Vương, Mẹ chỉ học đủ để viết thơ, tính tóan nhưng Mẹ thuộc nhiều ca dao lắm, Mẹ thêu đẹp lắm, Mẹ nấu ăn ngon lắm . Mẹ yêu các con lắm .
Ngày Mẹ mất bất ngờ như không thật . Ngày đầu niên học , được về sớm, Mẹ và Bố đi công việc, sợ mai mốt vào niên học, các con bận Mẹ không đi được nữa . Và Mẹ đi luôn, đi mãi mãi không về vì tai nạn .
Thế là hết , mười sáu năm có Mẹ không biết là mười sáu năm hạnh phúc nhất đời người . Nhìn áo mẹ mặc còn treo đầy trong tủ, nhìn những vật dụng mẹ dùng, mùi hương của mẹ còn phảng phất , cả lọn tóc mẹ vừa cắt còn gói kỹ càng cất trong hộp gỗ . Mẹ có mái tóc dài , mẹ muốn đi cắt cao lên , bố đùa bảo:”Cô mà cắt tóc, anh đem trả về Me (bà ngoại)”.
Nói thế nhưng bố đưa mẹ đi cắt và uốn hơi gợn sóng. Cuối tuần đó bố sẽ đưa mẹ đi dự tiệc, buổi tiệc họp bạn mỗi năm. Những người bạn rất thân của bố mẹ. Mẹ muốn thay đổi kiểu tóc . Cuối tuần chưa đến mẹ đã đi thật xa , để lại bao ngỡ ngàng tiếc nuối.
Con gái lớn của mẹ vừa tròn trăng, con gái út của mẹ vừa lên bảy, mẹ có những năm cô con gái , cậu út mẹ yêu biết bao vừa biết đi, biết nói bi bô. Thế mà mẹ đi mất.
Mẹ ơi cảm giác lạnh người khi con chui từ cốp xe của bác ra, thấy cổng nhà xác bệnh viện Chợ Rẫy . Hơn một ngày không có mẹ, hỏi ai cũng bảo mẹ bị thương nặng , bác sĩ không cho thăm . Nhất là buổi chiều khi bác đến bảo con lấy cho mẹ chiếc áo dài trắng . Bác đùa :”mẹ mày điệu rơi điệu rụng, nằm nhà thương còn đòi mặc áo đẹp” con hỏi bác :”sao lại áo trắng ?” bác bảo :”chướng thế đấy, thôi chiều mẹ đi con” . Buổi tối bố về , đưa cho con sợi dây chuyền có thánh giá mẹ đeo, chiếc áo của bố vương máu , con hỏi :”Sao bố không ở trong nhà thương với mẹ ?” Bố nói : “trong phòng lạnh người ta không cho người nhà vào” . Khi bác đến, chở bố đi, con lẻn chui vào xe, không kịp thay quần áo, vẫn bộ quần áo mặc trong nhà, con cắt may lấy một mình mẹ khen đẹp và bảo :”mai mốt con may quần áo cho các em thay mẹ” . Mẹ ơi ! con đã ngất đi vì biết con mất mẹ thật rồi, trước đó, con vẫn tin mẹ sẽ về nhà sau khi bị xe đụng, mẹ chỉ gẫy chân thôi mà . Tỉnh dậy , trong vòng tay bố, chung quanh các anh chị con của bác, các bác . Bố nói :”Con lớn nhất , giúp bố chăm sóc các em, khoan cho các em biết ” . Chị con của bác vừa khóc vừa nói :”em muốn thăm mẹ không ?” . Vào thăm mẹ, đầu mẹ quấn băng trắng, khuôn mặt mẹ bình an thanh thản, hai tay khoanh trước ngực , ngủ vùi .
Các em khóc không còn nước mắt, tay quíu hẳn lại khi biết mẹ đã chết . Sáng sớm ngày thứ ba , trời còn tối, vừng đông chưa mọc , bà nội gào từ ngòai cửa :”con ơi là con , đi bỏ con bỏ chồng cho ai con ơi” bà thuê xe đi suốt đêm từ Vũng Tàu về , khi nghe tin mẹ mất . Họ hàng thân thuộc không ai tin, gởi điện tín , gởi thơ tay qua xe đò , không ai chịu về . Đánh điện hỏi lại đúng hay sai ? Làm sao có thể như thế ?
Từ Bảo Lộc cả xe đò chở vừa người vừa chè về đưa mẹ . Đám của mẹ đầy tiếng than thở :” Đi sao đành hả em ?” Hình của mẹ đẹp lắm, trẻ lắm , bà ngọai cứ ngất đi tỉnh lại mấy lần , bà khóc không nên tiếng , cứ lịm đi . Con trai của mẹ , đạp chiếc xe con nít đụng vào hòm gỗ cười vang, chiếc mũ rơm em đội tang cho mẹ cứ bị ném xuống đất, bác lại đội lên, chép miệng bảo :”bằng cái kẹo đã mất mẹ con ơi” . Chú đang đi lính ở xa , bất ngờ lấy phép về nhà, ngay ngày động quan, mẹ rất thương chú . Thắt tang chị lên đầu xong chú ghé vai khiêng mẹ ra xe . Hôm ấy các bạn học cùng lớp đến đưa mẹ đi , áo dài trắng , trắng lạnh người, mang từng vòng hoa tím, thành hai hàng dẫn xe tang rời dần nhà đến nghĩa trang .
Ngày nhập quan, giao cho anh con của bác chụp hình , những tấm hình rửa ra trắng xóa, mẹ không muốn ai lưu giữ hình ảnh ngày mẹ vĩnh biệt cõi tạm ra đi . Chỉ còn những thước phim quay lại hình ảnh ngày đưa tiễn , con thấy bố và các con trong ấy , không còn khóc nữa chỉ những khuôn mặt vô hồn .
Mẹ đi rồi mới biết vì sao băng đêm chờ ngóng mẹ , chính là linh hồn mẹ , chào vĩnh biệt con gái , mới biết tự dưng tại sao mọi vật trong nhà mất đi một chiếc , con bướm bà màu cam to hơn mặt người cứ lưu luyến bay vòng vòng trong nhà những ngày có đám của mẹ. Đưa mẹ đi cũng con bướm ấy bay trước xe , đến tận huyệt.
Linh hồn có thật, mẹ có thật , dù đi xa lúc nào mẹ cũng quanh quẩn bên các con , mãi đến bây giờ con đã lớn tuổi hơn mẹ ngày xưa , mẹ vẫn quẩn quanh che chở.
Mẹ ơi ! Ước gì . . . con quay vòng lại mặt trời, con chuyển ngược mặt trăng , để con được bên mẹ . Con được ôm mẹ thật chặt, nói thầm cho mẹ nghe :”Mẹ ơi con yêu mẹ” , con được chở mẹ trên chiếc cady, hai mẹ con sẽ đi chợ Saigon mua vải may áo dài , như điều mẹ nói với con trước khi mẹ bỏ con đi mãi .
Ngày Giỗ
Đêm qua nằm mơ mãi khuôn mặt một người tôi yêu quý. Mẹ tôi.
Ngày hôm nay là ngày giỗ mẹ.
Cứ mỗi khi nhớ Mẹ là tôi lại nhớ đến khoé mẹ cười, âm thanh mẹ nói , dáng mẹ đi.
Nhớ hoài không quên được là tà áo mẹ xoắn vào chân , ngày hai mẹ con đi thăm bố nằm ở bệnh viện Cộng Hòa về. Tôi lên 9 mặc chiếc áo đầm phùng , có hình hoa be bé mẹ may. Mẹ may đẹp lắm , nhìn những mẫu áo trong sách mẹ may theo. Áo dài mẹ cũng may , may tay , không thèm dùng máy. Chiếc máy may Singer bà ngoại cho để một góc. Mẹ hay bảo may máy nhanh quá, mẹ hết việc làm buồn lắm. Khi tôi lên 9 đã biết nghịch đến chiếc máy may. Một lần may áo cho búp bê , không biết tại sao cây kim máy may xuyên được qua mép tay trỏ bàn tay trái , tôi lì lợm không kêu ngạy Đến khi máu loang đỏ mảnh vải mới kêu :”Mẹ ơi” , Mẹ chạy vội đến, xoay cho kim lên cao rồi băng tay cho tôi. Sau ngày ấy, tôi biết xử dụng máy may nhuần nhuyễn và tha hồ nghịch với những mảnh vải dư còn lại.
Mẹ vừa khâu vừa trông chừng chị em chúng tối. Tôi nhớ cô em thứ ba, khi ấy chừng 4 tuổi, đang chơi chạy lại ôm mẹ và cắn mẹ ngay má , dấu răng in lên má mẹ. Mẹ đau hất em ra, em khóc, mẹ ôm em vào lòng , em vừa khóc vừa kêu :”Con thương mẹ mà con thương mẹ mà”. Mẹ bảo :”chó con thương mẹ mà cắn mẹ đau quá”.
Mẹ lấy chồng qua mai mối. Thời của mẹ không có chuyện “đến khi lấy chồng chỉ còn mối tình mang theo” Mẹ hiền dịu duyên dáng , mẹ không sắc sảo mặn mà , nhưng nhìn mẹ , ngắm mẹ không chán mắt. Mỗi lần các con bị đòn vì nghịch , mẹ thường ngồi trong ghế mãi đằng xa , giả vờ khâu, để bố ra oai. Các con mẹ sinh đứa đầu cách đứa thứ hai 2 năm, hai năm sau đó ba năm hai đứa , nghỉ một năm thêm một đứa , cả năm đứa đều là con gái. Mỗi lần bị đòn là năm đứa nằm sấp, mặt úp lên tay, trên chiếc phản gỗ lên nước bóng lưỡng. Bố như ông tướng ra trận , nhịp chổi lông gà kể tội từng đứa. Tôi lén nhìn thấy mẹ mỉm miệng cười. Tôi hết sợ. Mẹ chờ có tiếng khóc sụt xịt là mẹ đứng lên xem con nào của mẹ khóc, không cô thứ ba cũng là cô út. Mẹ lấy ly nước sẵn , mà bố đã đánh roi nào đâu. Thường bố đánh tôi trước , chỉ một roi thị oai , là bốn cô kia đã òa ra khóc, bố nhịp lên mông mỗi đứa một nhịp, rồi được đứng lên xin lỗi. Mẹ bế ngay cô út vào lòng. Thường sau khi bị đòn , cả lũ được bố chở đi ăn cà rem. Bị đòn từ lúc lên 8 tuổi , tấm phản gỗ lúc đầu có 3 đứa , tăng dần lên năm đứa.
Sáu năm sau mẹ có một cậu út . Tôi nhớ hoài câu mẹ nựng nịu con trai :”Sương sương í à mẹ thương , mẹ thương con trai của mẹ” , cô em gái út của tôi đã lên 6 đi học rồi, mà nghe thế vẫn ghen với em , mẹ thấy mắt cô ấy long lanh , vội kéo cả vào lòng và dỗ dành :” sương sương mẹ thương con gái của mẹ “. Em trai út của tôi đến bây giờ vẫn cà nanh với các chị là không được bị đòn. Mẹ ra đi khi em chưa tròn hai tuổi. Khi ấy tôi đã may cho mình được những bộ đồ mặc trong nhà, mẹ ngắm nghía khen khéo, và bảo bây giờ con may cho các em mặc thay mẹ được rồi , và mẹ đi. Đi không ai ngờ. Mẹ ra đi khi chưa đến tuổi bốn mươi.
Đến ngày giỗ mẹ lại nhắc , nghĩ đến mẹ. Nhớ mẹ không nguôi. Chỉ được gần mẹ 16 năm thời gian không đủ cho một người con thỏa lòng trong biển yêu thương của mẹ. Tôi lúc nào cũng thèm thuồng có mẹ.
Có mẹ chồng, tôi yêu quý chăm sóc như mẹ mình. Ai khoảng độ tuổi mẹ là tôi yêu tôi quý , từ bác hàng xóm , đến bà bán gạo. Thèm thuồng đến độ ước ao :”Phải mà mẹ còn sống hai mẹ con sẽ…” khi vui tôi cũng ước ao có mẹ, khi buồn tôi cũng ao ước cùng mẹ.
Nhiều lúc cáu kỉnh với chồng , nhớ đến mẹ dịu dàng lại thôi cơn giận dỗi. Đôi lúc quát mắng con, lại nghĩ đến mẹ , chưa bao giờ to tiếng với mình , lại nghen ngang chừng câu mắng.
Mẹ mất rồi , bố hay nhìn tôi và bảo :” Con giữ của mẹ ánh mắt dịu dàng cương quyết ”
Tờ thơ cuối bố viết trong trại học tập gởi ra :”Bố tin con đủ cương nghị thay bố lo lắng cho các em , vì trong mắt con bố đọc được ánh nhìn của mẹ”
Từ mắt tôi đang tuôn ra những hạt nước. Tôi không biết mình đã làm đủ những điều hai đấng sinh thành gởi gấm cho tôi chưa.
10 – 10 -2003
1.
RU MẸ – Phi Tuyết Ba
Con nâng lời ru
Làm cây sáo trúc
Mẹ nằm thao thức
Nghe con ru thầm
Ngủ đi nếp nhăn!
Ngủ đi vầng trán!
Ngủ đi con mắt!
Ngủ đi tuổi già!
Ngủ đi xót xa!
Ngủ đi mất mát!
Ngủ đi bệnh tật!
Ngủ đi xanh gầy!
Lời ru cầm tay
Như nhành hoa dại
Làm sao mềm mại
bằng lời Mẹ ru …
2.
NHỚ MẸ – Phan Ngọc Thường Đoan
Chiếc xuồng nhỏ bên dòng lờ lững
Mặt trời tan ở giữa rừng mây
Cây bần mọc ven bờ trơ nhánh
Khói cơm chiều thoang thoảng đâu đây
Con nhớ Mẹ một đời áo rách
Đôi vai oằn gánh nặng sương mai
Dĩ vãng cắm sâu sau quầng mắt thẳm
Yêu thương một thời cũng gọi gió mây
Con nhớ Mẹ chân mềm trên đá
Tay dịu dàng nắm chặt đắng cay
Đáy tim dấu niềm đau đời Mẹ
Nỗi cơ hàn má nhạt hương phai
Đêm ngồi nghe nước mắt rơi từng giọt
Làm mẹ rồi – Mới thương Mẹ nhiều hơn
Dòng sông xa mỗi chiều con nước lớn
Ai qua đò mà cứ tưởng là con …
Con của Mẹ giờ làm dâu xứ lạ
Thèm khói thơm bếp rạ thổi cơm chiều
Trăm dòng sông vẫn đổ về biển cả
Bao dung một đời …
sao Mẹ vẫn quạnh hiu!
Nhớ Mẹ
Tình yêu lớn con chỉ dành cho mẹ
Trái tim mênh mông cuộc sóng trăm lần
Lúc vui buồn mẹ đã dẫn con đi
Như sóng kia năm tháng vẫn thì thầm
Xây sự sống cho muôn ngàn sự sống
Có gì đâu mẹ ơi có gì đâu
Con là một phần trong mẹ
Khi con cất tiếng chào đời mẹ mỉm cười
Vui mừng âu yếm mắt rạng tin mẹ gọi
Con yêu
Khi còn bé con bước dáng chập chững liêu xiêu
Mẹ cầm tay con dẫn con vững bước
Ngày hôm nay trên đường đời tấp nập
Con bình thản trước mọi điều cay đắng
Con chỉ thương ngọt ngào của mẹ thôi
Một mình con con chỉ có một mình
Con nhớ mẹ một tình yêu khao khát
Mãi muôn đời con yêu mẹ Mẹ Ơi
DNND
Why we cry
A little boy asked his mother, “Why are you crying?”
“Because I’m a woman,” she told him.
“I don’t understand,” he said.
His Mom just hugged him and said, “And you never will.”
Later the little boy asked his father, “Why does mother seem to cry for no reason?”
“All women cry for no reason,” was all his dad could say.
The little boy grew up and became a man, still wondering why women cry.
Finally he put in a call to God. When God got on the phone, he asked, “God, why do women cry so easily?” God said: “When I made the woman she had to be special.
I made her shoulders strong enough to carry the weight of the world, yet gentle enough to give comfort.
I gave her an inner strength to endure childbirth and the rejection that many times comes from her children.
I gave her a hardness that allows her to keep going when everyone else gives up, and take care of her family through sickness and fatigue without complaining.
I gave her the sensitivity to love her children under any and all circumstances, even when her child has hurt her very badly.
I gave her strength to carry her husband through his faults and fashioned her from his rib to protect his heart.
I gave her wisdom to know that a good husband never hurts his wife, but sometimes tests
her strengths and her resolve to stand beside him unfalteringly.
And finally, I gave her a tear to shed. This is hers exclusively to use whenever it is needed.
“You see my son,” said God, “the beauty of a woman is not in the clothes she wears, the figure that she carries, or the way she combs her hair.
The beauty of a woman must be seen in her eyes, because that is the doorway to her heart — the place where love resides.”
Please send this to five beautiful women you know today. If you do, something wonderful will happen – You will boost another woman’s self-esteem!
Have a great day!!
“If God brings you to it,
He will bring you through it.”
Unknown author
Mme Ngô sao lục.
Cảm ơn chị Ấu Tím đã kể chuyện Mẹ.
Hồi ức về Mẹ đầy xúc động, đọc mà rưng rưng.
Mẹ sống mãi trong tim các con, chị nhỉ.
ThíchThích