Lỡ!

Cuộc đời của mình có nhiều điều bị lỡ – bị mất đi – không tìm lại được. Mấy ngày qua, từ một tấm hình chị bạn gởi cho xem, thấy quyển sách của mình nằm trên kệ của thư viện trung tâm thành phố San Francisco mà rồi tìm tòi ra rằng bao thâm tình mình lỡ dịp cám ơn, lỡ dịp gặp mặt, lỡ dịp bắt tay ân cần, lỡ dịp viết thư thăm hỏi. Xét lại cả đoạn dài gần tám năm trời, từ ngày quyển sách đầu tay – cũng là cuối cùng ra mắt âm thầm, không kèn không trống, vì tận đáy lòng mình không có sự ham muốn thật sự phải in những điều mình đã viết – đã thả vào thinh không – đã gởi đăng trên báo này báo khác thành sách.


Cách đây tám năm người đọc còn lưu luyến cầm sách cầm báo trên tay, bây giờ i-pad – nook – i phone mở ở đâu cũng được, tra cứu tìm tòi gì cũng thấy cũng có, thì quyển sách xinh xắn trở thành nặng nề, còn ai thèm mang vác theo nữa, nhất là kiểu cách “học thức” đã thay đổi, không còn là đôi kính cận dầy cộm cùng chồng sách nặng trĩu trên tay của những thật niên 60-70, chỉ cần chiếc máy i-pad – i-phone gọn nhẹ, biết gõ google, tìm url là xong. Cách viết cũng thay đổi, ngày xưa muốn ghi muốn viết phải có cây bút, phải có quyển vở, bây giờ thì không, tôi đang gõ lóc ca lóc cóc trên bàn phím. Tôi gõ bằng mười ngón tay, con cháu còn trẻ chúng chỉ cần hai ngón cái bấm lia bấm lịa trên phone nhanh hơn!

Ngày xưa từ khi viết xong, gởi đi cho người đọc cần có thời gian, có khi tính bằng ngày có khi tính bằng tuần, ngay cả tính bằng tháng, bây giờ chỉ cần không đến vài giây, sau khi bấm chức năng “gởi” là bao tâm sự nặng nề hay nhẹ nhàng gì vừa được gõ đã có . . . người đọc, tùy theo người viết muốn. Người giỏi về máy vi tính biết cách chận nơi này rào nơi nọ, chọn lựa quý độc giả, người i tờ thì đôi khi hốt hoảng thảng thốt vì lòng dạ của mình bị phơi cho kẻ “bất nghì” bới lông tìm vết, ghen ghét khen chê!
Tám năm tưởng dài mà như mới vừa hôm qua, ngày tôi chọn kiểu chữ này, tìm màu sắc nọ cho tuyển tập của mình, nhìn ngắm lại bao hình tôi cắt xén để trang điểm cho bìa sách, tôi biết tôi lỡ dịp gặp, lỡ dịp cám ơn một người, một thân hữu, một người ái mộ tôi, đã cho tôi hình bìa anh vẽ, đã vẽ dấu ấn riêng cho bút hiệu của tôi. Anh vẽ với màu sắc rực rỡ lạ lùng, tinh tế, bút hiệu Ấu Tím tầm thường của tôi anh lồng nó vào dáng vẻ dịu dàng người phụ nữ Việt, với chiếc nón lá thay cho dấu á.

AuTim_logo-S

và họa phẩm người con gái hướng mắt về phía trước, trong khi chú ngựa thời gian ngoảnh lại phía sau, một quãng xuân thì của cô chỉ còn là quá khứ, đời sống của cô là sự kiêu hãnh đương đầu hướng đến tương lai.

VuTheHoa_MQXT

Và anh đã ra đi tháng 10 năm 2013, tôi biết tin rất trễ, và ngậm ngùi không biết anh có nhận được sách tôi gởi hay không? Tôi có sang Pháp năm 2011 có đến Troyes chơi, mà không biết anh đang sống nơi ấy.

MQXT_purple

Biết anh rất ít, khi anh sinh hoạt trên diễn đàn Đặc Trưng, vài trao đổi về nhạc họa, nay đọc những dòng tiếc thương của bạn hữu trao gởi anh, tôi biết mình đã Lỡ mất đi một người Thầy bình dị. Một tài năng đam mê, khiêm tốn.

Thương tiếc anh. đôi dòng tôi nhắc nhở! Nguyện xin ân sủng Thiên Chúa đón nhận tâm hồn đẹp của anh Vũ Thái Hòa vào cõi vĩnh hằng.

http://cothommagazine.com/index.php?option=com_content&task=view&id=1144&Itemid=53

http://rbomtm.blogspot.com/2013/05/tranh-cua-hoa-si-vu-thai-hoa.html

3 Replies to “Lỡ!”

Bình luận về bài viết này