Quỳnh Hương

Hôm qua chậu hoa quỳnh hương của tôi bung nở, hoa đã bắt đầu nở từ mùa Xuân, nhưng chỉ lác đác vài đóa, tối qua mới gọi là nở, tôi không đếm có bao nhiêu hoa, nhưng những cánh hoa trắng toát xoắn xuýt vào nhau, nhụy đối nhụy, cánh đan cánh. Nhất là sau khi tôi ép cho nhánh lá quỳnh trở thành một thân cây vững trãi, cưu mang khóm lá tròn trịa bên trên, như một lẵng hoa.
Tôi yêu quỳnh hoa không vì tại sao , không vì lý do nào cả chỉ vì Quỳnh đã là tên của Mẹ tôi.
Mẹ tôi mất sớm chưa đầy tuổi bốn mươi. Nụ cười hiền dịu của Mẹ luôn nhẹ nhàng an ủi tôi mãi đến bây giờ.
Bác tôi, anh lớn nhất của mẹ, cho tôi nhánh Quỳnh trồng để nhớ Mẹ năm 1972, tôi biết hoa Quỳnh từ dạo ấy. Dạo hoa Quỳnh là loài hoa quí ở Việt Nam, hiếm người có và ít người biết đến, biết chăng chỉ qua những câu chuyện kể, hoa quỳnh là nàng tiên bị mắc đọa sau khi làm vỡ chén vàng trên thượng giới, hay là câu chuyện huyễn hoặc khóm lá quỳnh là nơi để những hồn ma bóng quế ghé vào cư ngụ.


Nhánh quỳnh đầu tiên ra hoa sau bốn năm tôi vun bón, trong chiếc chậu nho nhỏ trên lan can nhà ở Sài Gòn là niềm tự hào của tôi. Sài Gòn nắng, Sài Gòn nóng mà hoa Quỳnh của tôi run run nở trong đêm. Đóa hoa Dạ Quỳnh đầu bung nở trùng ngày giỗ lần thứ tư của Mẹ, đau đớn sao, sau đó ba ngày, Ba tôi mất trong trại cải tạo, mãi vài năm sau tôi mới được biết tin qua các bác,các chú cùng bị giam chung tại Suối Máu, nên hoa Quỳnh từ ấy luôn là nỗi ám ảnh dật dờ của tôi. Nhìn hoa nhớ từng phân từng ly kỷ niệm, nhìn hoa nhớ từng ánh mắt nụ cười hiền từ của mẹ của cha.
Tôi yêu hoa Quỳnh, nhưng từ khi biết tin chính xác cha tôi đã chết sau ngày đóa hoa đầu bung nở, tôi mang nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng mỗi khi quỳnh ra nụ, vì nghĩ đến đóa quỳnh đầu báo tin dữ.
Nhân một dịp viếng chùa Vĩnh Nghiêm cùng cô bạn thân, tôi hỏi sư trụ trì về điều này, ông cho tôi một nhánh giao bảo hãy trồng giao và quỳnh gần nhau, cho lá quỳnh tựa nhánh giao để nét phá dọc ngang của Giao hài hòa với nét vươn ngạo nghễ của Quỳnh. Cách quấn quyện níu kéo của Giao giữ gìn không để Quỳnh dồn phát hết tinh túy, hồn phách của Quỳnh ra ngoài trong khoảnh khắc mong manh, và nhất là đừng tin những điều đồn đãi không đúng như thế về hoa Quỳnh, trong đời sống có bao điều trùng hợp ngẫu nhiên, bao duyên bao nợ trong lẽ trời lồng lộng, tại sao lại trách móc qui tội vào đóa hoa bé bỏng xinh xắn ấy. Tại sao không nghĩ mình đã có duyên được ngắm hoa nở, có duyên được hoa báo tin buồn, có duyên được hoa chia nỗi khổ đau.
Tôi không lo sợ nữa và càng yêu hoa hơn.
Hai mươi năm sau, cũng từ bác anh của Mẹ tôi đã cho tôi nhánh Quỳnh Hương trên đất Mỹ, ngày tôi đến thăm bác tại Los Angeles. Tôi lại mang nhánh về nhà cắm vào đất chăm sóc để được ngắm hoa nở.
Những nụ hoa giúp tôi thêm nghị lực, ý chí để sống còn. Dạ Quỳnh là nỗi nhớ niềm thương, là hương tưởng tiếc tiếng cười giòn tan rộn rã ngày còn cha còn mẹ, là một nhắc nhở của ngắn ngủi mong manh phận người nhẹ hẫng. Buổi sáng hương hoa còn đọng, sắc hoa đã tàn.
Bây giờ ở California, đi đâu cũng thấy cây Quỳnh, chỉ cần một nhánh nhỏ chừng một hai gang tay là đã có thể trồng được, người ta có cả một hội trồng hoa Quỳnh, mỗi năm có thêm màu mới, nên tôi có nhiều hoa Quỳnh lắm không chỉ Dạ Quỳnh mà còn có Nhật Quỳnh.
Dạ Quỳnh vẫn nở mỗi năm hầu như gần trùng ngày giỗ của Ba và Mẹ tôi, bắt đầu từ cuối tháng tám cho đến đầu tháng 10, những đóa hoa thật đẹp không như ngày còn ở Sài Gòn chỉ mong manh một lớp cánh mỏng manh, Dạ Quỳnh của tôi bây giờ có đầy đặn hai lớp cánh, khi bung nở hương ngào ngạt len qua cửa sổ vào nhà thăm tôi, ngắm nhìn hạnh phúc tôi đang có.
Tôi chiêm nghiệm về hoa quỳnh đã từ lâu, tôi ngắm nghía sự sung mãn của nhựa hoa khi nở, những nhánh quỳnh không cần nhiều chăm sóc, khi trồng chỉ cần đất có nhiều cát, không cần tưới nhiều, lâu lâu cho nước thật đẫm vào gốc, như những cơn mưa rào bất chợt rồi xững lại, mà vẫn mang đến cho đời bao màu sắc mặn mà.
Đời sống của hoa Quỳnh Hương ngắn ngủi mong manh, có màu trắng tinh khiết, tỏa hương ngạt ngào, tối nở sáng tàn, nhìn những chiếc lá ẻo lả mềm mại không có thân, người xem phong thủy thường ghép chúng vào nhóm có “âm” khí, nhưng khi hoa nở, quỳnh mạnh bạo phô hết duyên dáng thanh xuân, mở toang hết tinh túy tâm hồn cho thiên nhiên vạn vật nhìn vào, làm sao có thể chỉ là “âm khí” được.
Buổi tối, ngắm những đóa hoa hàm tiếu bên cạnh những đóa đã rũ tàn, thương Quỳnh làm sao! Dưng không ghép tính con người vào Quỳnh rồi thấy thương thấy tội đấy thôi, chứ hoa Quỳnh héo vẫn kiêu hãnh như khi phô sắc, cô nàng không như bà hoàng xưa, trốn vua trong phòng vắng khi nhan sắc héo tàn, mà vẫn bên cạnh cô em đang độ để nâng đỡ , để tôn thêm nét quyến rũ xuân thì.
Một điều tôi vẫn chưa làm là nấu canh hoa Quỳnh, nấu chè hoa Quỳnh, phơi hoa khô để uống như uống trà, dù tôi đọc nhiều bài viết về công dụng chữa bệnh của hoa Quỳnh Hương, với tôi hoa mãi là hoa.
Ngắm hoa tôi quên đi bao phiền muộn thường ngày, ngắm hoa tôi quên đi những đám cháy mùa khô, tiêu phí bao nhiêu cây cỏ cùng sức lực của con người, để dập tắt đi ngọn lửa vô tình, đời sống bên cạnh những lo âu phiền muộn, hương hoa thoảng nhẹ nâng con người vào khoảng phiêu diêu.

Ấu Tím

One Reply to “”

Bình luận về bài viết này