Trung Thu

Khỏi cần làm cũng có bánh dẻo bánh nướng nè – hình chụp mỗi khi làm bánh thế thôi – Những người tiểu đường không được ăn ngọt nên không cần biếu bạn hữu sợ bị la rầy – nhất là mình không biết người ta bịnh gì – người ốm gầy gầy mình hạc xương mai thường không ăn vặt – người tròn trịa xinh xinh bây giờ thường ăn kiêng – suy ra cứ chụp hình tặng nhau là tốt nhất – Mình có cơ hội làm bánh chơi đỡ sầu – nhất là vừa làm bánh vừa làm thơ:
Thơ rằng:
Thu xưa bánh ngọt mềm môi
Thu nay bánh ngọt song đôi mà nhìn
Trà không uống rượu không xin
Mỗi đứa một góc im lìm ngó nhau
Chị Hằng ngoài cửa âu sầu
Lầu bầu than thở Cuội đâu mất rồi
Hằng già méo mó thương ôi
Cây đa ngày cũ lá thôi xanh màu
Quên đi cái thuở ban đầu
Bánh ngọt trà đắng …. bắc cầu theo nhau!

Ngô Đồng

Ngô Đồng
Tác giả: Hoàng Lộc

là dây cát, dây đằng – em mọc ở cội tùng
là phượng hoàng – em tìm cành ngô mà đậu
tìm không ra cành ngô ? hãy bật lời thảm tư?
chẳng thấy cội tùng ? hãy tự héo khô đi!

khi vác đời làm gã tình si
ta ngạo nghễ như cây tùng trăm thước
tình ta hiếm, là cành ngô xanh mướt
vì chờ em, sắp sẵn một đời chờ

ta từng coi khinh những giống chim ngu
gặp nhánh cây nào cũng sà cánh đậu
những thứ dây leo bu tường bám giậu …
(thà chịu đời vất vưởng có hơn không ?)

sừng sững trong ta bóng lớn ngô đồng
phủi sạch trần ai, đợi loài chim quý
ta hữu hạn giữa tầm vòng thế ky?
mà phượng hoàng tuyệt tích đã ngàn năm!

một thoáng trong em có tiếng kêu thầm
cành bích ngô ta giật mình đỗ lá
thêm đủ lý để coi thường thiên hạ:
phượng hoàng, phượng hoàng – em đậu xuống cành đi!

ôi, không phải phượng hoàng đâu – em dối ta chi ?
trái gió trở mùa, kìa em lạc giọng
ta biết ta đau khối tình vô vọng
khi em đậu bao lần chẳng chọn cành ngô

khắp đất cùng trời mất dấu phượng hoàng xưa
ta lại vác đời tình – đi – cúi mặt
cái bóng ngô đồng trong ta queo quắt
đã chắc một đời phải chịu cành không!

là dây cát, dây đằng – em mọc ở cội tùng
là phượng hoàng – em tìm cành ngô mà đậu
tìm không ra cành ngô ? hãy bật lời thảm tử
chẳng thấy cội tùng ? hãy tự héo khô đi.

Vọng Xuân Xưa

Ông ơi mùa Xuân len lén đến –
Xuân đến 
Không mai vàng 
Không pháo đỏ 
Chạnh lòng 
Xuân lại đến! 
Xư’ người lạnh lẽo 
Nửa địa cầu xa 
Nhớ Xuân xưa 
Ðốt trầm hương, hương gây mùi nhớ
Dạo cung đàn, đàn nhả nhạc sầu 
Còn đâu đêm trừ tịch, còn đâu phút ngân tiêu
Ngậm ngùi ta ngâm câu, thân lạc loài viễn xứ .
Cố hương, cố hương, ơi hỡi ! cố hương 
Vọng tưởng lòng đau, dạ héo thẫn thờ 
Ðể mặc Thủy Tiên phai tàn hương phấn 
Kệ hoa hồng đào cánh rữa rụng đầy sân. 
Biết bao giờ một lần trở lại 
Lảy lá Mai đợi hoa đâm chồi 
Tỉa Thuỷ Tiên ngóng giờ nụ nở 
Bên bạn xưa, Giao Thừa cùng saỵ

1-2-3

Biết đếm không?
1-2-3
Con nít lên ba sẽ giơ ngón tay trọ trẹ bi bô
Cụ bà 60 giả vờ không biết đếm
Cụ ông 70 nguầy nguậy lắc đầu
chỉ 3 ngày nữa thôi sẽ 20/20
Con số ngày xưa khi còn đi học – chỉ mong thấy nó trên tờ giấy bài thi
Con số 20 tràn trề sức sống – tóc bóng da căng
Nay thấy 2020 lòng nhấp nhô sóng tiếc
tim chập chùng mây cuồng!
Đến cõi đời này oe oe tiếng khóc
Lìa cõi tạm đi mắt nhắm tay xuôi
Còn ba ngày nữa thôi – – –
Lòng xao xuyến quá
Dưng không khối u bị xé tô xám xịt tranh đời
Hạnh phúc hồng – khổ đau rạn nứt
Rán níu nhành hoa xưa – đá tung viên sỏi cấn
Mà sao tháng ngày chưa lẩy được dằm tim!

Đếm thử đi chỉ 3 tiếng thôi – Một Hai Ba

2019 tận!

Mối Tình Của Má

Má ơi !

Hai mươi mấy năm rồi Má !

Con biết yêu  thấm hiểu tình, Má xưa

Ngày còn Má khi chiều tà nắng úa

Con đâu hay tại sao mắt Má buồn?

Thời con gái Má hẳn là đẹp lắm!

Tóc Má dầy, môi mọng khoé đồng tiền

Con yêu Má giọng ầu ơ buồn lắng,

Con nào hay Má bầy tỏ niềm riêng,

“Ầu ơ ! Bướm vàng đậu ngọn mù u

Lấy chồng càng sớm tiếng ru càng buồn!” Đọc tiếp “Mối Tình Của Má”

Trăng Ngọt – Lê Đình Viễn Lan

Tự dưng “nổi điên” hát thơ của cô bạn Lê Đình Viễn Lan – Nhớ nó quá, nó tự dưng đóng cửa đời như con ốc trốn trong vỏ, không liên lạc với ai! Song à, còn nhớ thuở tụi mình leo lên mái nhà làm thơ, hát ngu ngơ không – bây giờ đã thành . . . bà già! Mà ai có thể cấm mình “nổi điên” chứ nhỉ, ngày xưa có Bác theo dõi hai đứa mình xem “chúng bay làm gì thì thào trên ấy thế!”
Ừ! đứa đọc thơ cho bạn ghi xuống, con nhỏ ghi xuống xong cầm đàn lên hát, cóc cần ghi nốt xuống giấy, cứ gam la thứ mà bấm, tính la thứ – rê thứ – mi bảy là từng tứng tưng hát loạn, ừ tao nhớ mày Song ạ con nhỏ bạn cóc cần đời của tao!

Treo trăng ngọt giữa môi cười – em đeo gươm bén giết người có biết không?
Đày ta tận chốn phiêu bồng – đôi con mắt cuốn nghìn sông đổ về.
Tay ngà vạt áo mân mê – chao ơi hết cả lối về tuổi thơ,
Gót son cuống quýt mong chờ – tim ơi chớ vội tình cờ thương đau.
Tóc mây thả gió qua cầu – thôi em lấy cả đời nhau cho rồi!

Passeges

N h ắ n
n h ủ . . .

Anh sẽ làm gì khi em không còn nữa
Một bước đời qua gửi gấm chút tình vương
Mấy độ thu sang lá vàng rơi mục rữa
Phủ lấp đời nhau muôn thuở vẫn mù sương

Còn nhớ hay quên những chiều ta ngóng đợi
Chờ tiếng chân xa đem sợi khổ tìm nhau
Tình nắm trong tay mà tình sao vời vợi
Hồn đắm trong hồn mà hồn vẫn hồn đau

Là bởi đôi mình gặp nhau đời trễ muộn
Hay bởi do lòng chở nặng giấc phù sinh
Sợ gió mưa xưa sẽ tràn hồn vay mượn
Sợ quá khứ buồn gõ nhịp những lời kinh

Mai em đi xa – một mình anh ở lại
Gượng chút môi cười khi nắng xói hoàng hôn
Trong nắng em về mang theo tình chói lọi
Đốt tặng tình xưa ngọn lửa của vàng son

Đời có héo hon không?

 

Dạ
Khúc

Đêm…
Đêm mượt mà như nhung
dịu dàng như tơ nõn
Nhung trải thảm dài đón tình chân rón rén
Tơ quyện rối tóc tơ bẽn lẽn một đời chờ
Người cùng với đêm chở mộng
Đem tình nồng rải xuống hồn nhau
Gối chăn êm trũng một biển sâu
Tay cuống quít tìm tay nhau rời rã
Đã mấy trăng xưa buồn bã
Ngóng trông tình vội vã đuổi theo tình
Hồn phách kia vẫn còn ôm ấp một hoảng kinh
Giông bão đó đành thổi tình trôi vạn kiếp
Đã là tình chàng ý thiếp
Đã là hòa hiệp chiêm bao
Thơ ngây trao nhau luống cuống năm nào
Nay nhòa nhạt cung sầu vàng phai mấy lá
Bên trời xa lạ
Hờ hững tình quên
Nhớ nhung đành gửi gấm vào đêm
Đêm đằm thắm ủ tình mềm trên gối
Tình thương tóc rối
Hồn chờ hoang mang
Từng đêm qua bừng tỉnh trống canh tàn
Đêm cũng đã tàn…

Cũng ngoài khung cửa …

có phiến mây chùng thật thấp
mùa hè tôi bỗng hóa đông
điều gì giấu trong lòng đất
hỏi thầm ai có biết không?
đất chuyển mình vài nhịp hụt
run run cành cây sồi già
gối chăn nát nhàu ngái ngủ
giật mình chao đảo võng xa
cơn địa chấn không đoán trước
đến lúc nào đi khi nào
bất chợt đất khô ứa nước
nhân tâm khô hạn thiên tai

Đất động có sợ không ?

Không Phai

Tôi yêu thơ của bạn tôi quá – Phù Dung ơi .
Muse

Em cài hoa lên tóc
Em ướp mật trên môi
Em ươm sao trong mắt
Em thả đời em trôi

Lang thang chân theo mây
Bâng quơ tay ôm nắng
Hồn nhiên cười với trăng
Vô tư ăn trái đắng

Ngang qua hồn thơ vỡ
Em nhóm chút lửa hồng
Ngang qua đời chao đổ
Em nghiêng lòng viển vông

Như tơ mong manh rối
Như mơ long lanh trôi
Sao bước người vẫn vội
Sao tình vẫn rong chơi

pdz

Buổi Sáng Trời Mưa


Amy’s backyard


Thơ: ấu tím
Nhạc: đỗ quân – giọng hát: Hoàng Dung
Thức giấc trời mưa
Hạt mưa lưa thưa
Giăng giăng nhạt nhoà
Chợt buồn đong đưa
Đọc tiếp “Buổi Sáng Trời Mưa”

%d người thích bài này: