Thu 2021

Sáng nay mưa tiếng tí tách rất nhỏ, chiếc đèn tự phát sáng khi nhận được tín hiệu bay nhảy của lá ngoài hiên, khung cửa sổ bỗng thành bức tranh thật đẹp, mùi cà phê thơm ngào ngạt, hơn sáu giờ rồi mà trời tối đen như mực, nơi tôi ở rất cần mưa vì đang khô hạn, nghe tiếng mưa lòng cũng reo theo tí tách vui, nhất là hôm nay là ngày tôi được sinh ra.

Tháng Mười của tôi luôn bắt đầu bằng những ngày tưởng nhớ hai đấng sanh thành – sinh nhật của cô em thứ ba và chính tôi, ngắm nhìn bạn hữu những người chọn mùa Thu để chào đời tôi nhận ra một điều rất chung là: Mùa Thu nhiều màu sắc trộn lẫn giữa bắt đầu và kết thúc cho nên chúng tôi có rất nhiều điều để thụ hưởng tự thuở lọt lòng, mẫn cảm với chung quanh thích hết tất cả từ trắng đến đen, khéo pha màu dù tương phản hay hòa hợp và yêu tha thiết mọi điều nhất là mau nước mắt cho dù chỉ là nuốt vội vào trong! Vì những lý do ấy nên thượng đế cũng rất công bằng hay ban phát cho chúng tôi những điều rất vụn vặt khéo léo tỉ mỉ từ giọng hát đến nhừng góc nhìn nghệ thuật ngay cả kể lể bằng chữ bằng vần. Tôi hôm nay góp thêm được một chiếc lá nừa vào hộp tuổi đời, hộp đã gần đầy tôi phải dùng bàn tay vỗ về ép nó xuống bảo nó phải nằm im đừng chao đảo khiến xương cốt tôi đau nhức. Đọc tiếp “Thu 2021”

Lễ Tết

Đã qua Tết, đến thứ hai là lễ các vị tổng thống Presidents’day, trong các cửa hàng thương mại tim đỏ treo khắp nơi, màu đỏ lẫn màu hồng chói mắt từ những tuần trước, dòng chữ I Love You mỗi góc phố đều có thể tìm được, ngay cả trên xa lộ xe cuồn cuộn, bất chợt giảm chân ga thế nào cũng đọc đuợc câu gì đó trên tường, ngay cả tấm biển giăng trên lưới sắt an toàn, đại loại như : “… will you marry me” – “I love you forever….” những dấu ba chấm dĩ nhiên là cái tên thật đẹp của phụ nữ.
Tối hôm qua xem Thế Vận Hội mùa đông Sochi đang tổ chức tại Liên Xô, Thấy cô nàng dễ thương giơ tấm bảng giấy viết tay: “Will you mary me . . .” ba dấu chấm là tên của chàng vận động viên đang tranh tài, dễ thương làm sao, con gái thời nay đã không còn đợi chờ e lệ như tôi thuở xưa, mong có người đến nhà xin bỏ trầu cau dạm ngõ.
Và màu đỏ trong các chợ Á Châu cùng màu vàng của mai giả còn sót lại sau Tết cũng rực rỡ không kém.
Quanh nhà, hậu quả cơn lạnh để lại buồn thiu, màu nâu cháy của lá, không biết cây có sống lại đuợc không. Cây cỏ cũng như con người đều sợ lạnh lùng – lạnh nhạt – lạnh căm. Đọc tiếp “Lễ Tết”

Mưa – Mưa – Mưa Mưa Từ Bão

Cơn bão không tên đổ vào vùng vịnh, mưa trút xuống một trận thật to, to như cơn mưa gây “thành dòng sông uốn quanh” trên phố, to như cơn mưa nhiệt đới ào ào rồi tạnh, như một thoáng nhớ rồi quên, một chút giận hờn rồi sẽ hết và như một ngậm ngùi khi nghĩ đến cơn bão xảy ra nơi khác, nơi rất xa.
Đoàn xe ướt đẫm xếp hàng bò chậm chạp rồng rắn trên xa lộ, hai cây quạt nước tới tấp, vẫn không làm rõ hơn tầm nhìn của người lái, chẳng biết nghĩ ngợi gì mà mắt nhòa đi, rồi cũng không biết mắt nhòa vì lệ, hay nhòa vì mưa.
Đọc tiếp “Mưa – Mưa – Mưa Mưa Từ Bão”

Tại Sao?

Tôi không biết phải trả lời tại sao, cho câu hỏi “tại sao” tôi hay được hỏi lúc này, qua email, qua những tin nhắn riêng tư, và ngay cả khi gặp mặt các thành viên trong gia đình – các bạn hữu, thân hay không thân, ai cũng có câu hỏi “tại sao” để hỏi.

“Tại sao cháu mất!” tôi ghi dấu chấm than, không là dấu chấm hỏi, vì chính tôi cũng tự hỏi mình “Tại sao con mất, con ơi!”
Đã là 40 ngày qua, cơn chấn động dường như lắng xuống, nó có lắng thật sự không tôi cũng không biết nốt, chỉ biết riêng phần tôi dù không đau đớn, dù đã chấp nhận nhưng tôi vẫn nhớ và khóc, khóc một cách nấc nghẹn, không chỉ là nước mắt tràn ra. Tôi biết tôi đã cố gắng ghìm giữ nén, để sống như không có gì xẩy ra, nhưng nó đã xẩy ra cơ mà! Đọc tiếp “Tại Sao?”

Yêu Em Dài Lâu

(Quỳnh Hương)

Thứ bẩy đi rồi lại đến, mang theo cảm giác bâng khuâng của ngày cuối tuần, nhất là khi nghĩ đến ngày đại hội! Hôm nay, QH ngồi bên cửa sổ phía sau vườn, vừa nhìn cảnh ảm đạm của mùa thu trong vùng thung lũng Trevallyn, vừa nghe giọng ca buồn buồn trong băng nhạc của cô ca sĩ nào đó:

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo,
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi. Đọc tiếp “Yêu Em Dài Lâu”

Lần Đầu


Mới hôm nào bà ngoại xách cháu đi bác sĩ khám lại sau một tuần, để mẹ ở nhà nằm nghỉ, thế mà nay cháu đã có đủ 20 cái răng để bà ngoại tập cho làm quen với nha sĩ. Từ lúc có hai răng đầu tiên Vinh đã được bà ngoại cho đánh răng ngay sau khi ăn, nay thành thói quen, ăn xong cu cậu tìm bàn chải đánh răng xúc miệng ngay.
Nhớ ngày xưa, con nít hay bị “siết ăn” răng cửa, có những đốm đen lan dần đến khi thành lỗ hổng, thành sún trước khi răng thật xuất hiện. Lý do đơn giản là vì bú sữa xong ngủ luôn đến sáng. Đọc tiếp “Lần Đầu”

Khai Bút

Nhâm Thìn 2012

Mở những tờ lịch cũ – 1978 – 1980 màu giấy ố vàng có trang không thấy rõ! Những dấu mưc chi chít ghi đầy những sự kiện đã xẩy ra trong thời gian ấy, tiền hụi, tiền giao hàng, tiền thiếu tiền dư,

mùi hương trầm, quyện mùi cà phê – mở cửa mùi mưa hăng hắc – mùi của cây lá cỏ khao khát mưa, được hứng mưa dù chưa thỏa nỗi khát khao mong nước.
Cả tháng nay vùng thung lũng hoa vàng không có mưa, triền đồi không phủ màu xanh, chập chùng màu cỏ úa, màu nâu đất màu vàng khô. Hương ngày đầu năm của đất trời trao tặng.
Đồng hồ điểm 5 tiếng anh đã lìa nhà, đi về hướng Bắc – nụ hôn ngọt như đã từng mấy mươi năm – trên bàn hoa bánh trái cây mừng ngày đầu năm Nhâm Thìn, vương vấn một khắc xuân xưa.

Nhánh đào ngoài sân đã nở sớm, hoa lan nhiều nụ chưa hé – vài nhánh hoa xanh ngọc góp đóa hàm tiếu chào xuân . Sáng mồng một có mưa giao hòa cùng đất. Nhìn lại quá khứ yêu quá ngày hôm nay, ngày đầu một năm.

Ngọt ngào vị cà phê trên lưỡi, hương trầm, hương hoa, cả hương mùi thức ăn đang sôi trên bếp.

Cung Chúc Tân Xuân Mình

Phương nào Lan Vẫn nở hoa

Phương nào Lan vẫn nở hoa
Từ tâm tịnh độ thế gian an hòa
Gió mưa gột sạch lo toan
Gót hồng nhón nhẹ chẳng vương bụi trần!

Cô Tổng Giám Thị Lê Khắc Phương Lan cùng học trò Sương Nguyệt Anh một thuở. Thanh Huyền – Đỗ Dư – Anh Thư – Vũ Hải – Như Hoa, thăm cô một ngày Paris mưa như trút, trời lạnh nhưng tình thầy trò ấm như nắng hạ năm nào.

%d người thích bài này: