Chị Hai quên trả lời câu em hỏi rồi sao? Cùng một lúc hai người cầu hôn em , một ông làm bác sĩ, một ông làm nha sĩ, em khó nghĩ quá chị Hai ơi!
Tui thiệt lòng xin lỗi chị , tính tui ào ào như cào cào châu chấu , gặp chuyện là tui tuôn xối xả, nói không dòm trước ngó sau, sợ người ta nói hết tui không được nói. Tui a thần phù húc vô cãi tào lao thiên đế, không đếm xỉa chi tới gốc tới rễ, nên tui quên phức chuyện kén chồng của chị.
Kén chi mà xốc hông xốc óc , kén ai không kén, kén ông thầy thuốc tây y với ông thầy nhổ răng cho bàn dân thiên hạ, hai ông thầy này người ta kính trọng biết bao nhiêu, người ta tôn lên tới hàng phụ mẫu chứ đâu nói khơi khơi, chị nhớ câu “lương y như từ mẫu không?” Mà so sánh hai ông đó, ông chín chỉ ông một lượng, tui thấy lấy ông nào cũng đặng hết ráo, tỉ như tui nè không cần biết chữ u chữ á, mà lấy đặng mấy ổng, ra chợ ai cũng gọi “bà đốc”, ui cha má ơi còn chi bằng hả chị, “một bước lên quan” ông bà xưa coi vậy chớ nói chi cũng đúng, bước này dễ hơn bước tango, dịu hơn bước xì-lô, mà trong lòng đàn bà con gái được mấy ông này mang khay trầu sang xin cưới, tui nhắm chắc họ phải nhảy cà lưng tưng như mấy thằng nhỏ bán thuốc cao đơn hoàn tán, chưa kể mẹ cha mừng hết lớn chớ hỗng chơi nghen chị.
Để tui bàn mao tôn cương, dông dài tam quốc chí cho chị nghe nghen. Thời tui mười bảy bẻ gãy sừng trâu là thời kỳ tình cảm tràn trề chan chứa, nhìn đời bằng cặp mắt con gà mái tơ có đeo cặp kính hường, hễ thấy con gà trống gáy te te đẹp mã, khươi ba hột thóc mốc meo đem cho mổ cầu thân, cái là làm duyên làm dáng khỏi cần kén cá chọn canh chi ráo, tui hăng hái yêu cái rụp, yêu không cần biết tình cho đi có lấy lại nhiều ít gì không? Rồi đem tặng hình cười mím chi cọp, đôi mắt mở mơ màng, lãng đãng có đề tặng đàng hoàng, ghi ngày giờ năm tháng, có thêm hàng chữ “dù cho ảnh có phai màu, xin đừng xé bỏ đau lòng người cho” nữa chớ. Đọc tiếp “Kén Chồng”