Nỗi Nhớ Còn Vương

Chương Trình Nhạc Nỗi Nhớ Còn Vương

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó rã
hồn không đi, sao trở lại quê nhà. (1)
Đi – đi – và phải ra đi, có một khỏang thời gian không ngắn, người dân sống tại miền Nam Việt Nam đã truyền tai nhau chữ Đi này, hàm chứa ý nghĩa vượt ngục, hàm chứa ý nghĩa tìm lại sự sống . Họ dùng tất cả mọi phương tiện có được để Đi, chiếc thuyền mong manh được dùng nhiều nhất. Tự điển của thế giới có thêm từ ngữ Boat People – tự điển tị nạn có thêm chữ Thuyền Nhân .
Mồ hôi máu và nước mắt của thuyền nhân đã làm nồng độ nước biển mặn thêm, bao hình ảnh xót xa vẫn theo đợt sóng dâng về trong ký ức kết thành bài thơ Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển của nhà thơ Du Tử Lê. Ông sáng tác bài thơ này sau khi nghe chuyện kể từ các thuyền nhân sống sót để mỗi độ tháng tư, nốt nhạc của Phạm Đình Chương bật khóc,
Đọc tiếp “Nỗi Nhớ Còn Vương”

Hệ Lụy 3

Hệ Lụy

(Tiếp Theo và hết)

Các bà tính đi, sau biến cố ấy, các anh chiến sĩ Việt-Nam Cộng-Hòa đẹp trai oai hùng, lớp chết, lớp đi tù, lớp vượt biên, ngay cả các anh bàn giấy nho nhã thư sinh cũng đi tù đi vượt, thì còn ai cho tôi lựa, còn ai cho tôi gởi tấm lụa đào. Càng ngày tôi càng tìm ra bao nhiêu người lâm vào tình cảnh cô độc như tôi, dở dang như tôi. Hơn bốn mươi tuổi đầu, nét thanh xuân còn đâu mà nhí nhảnh đong đưa, chưa kể tâm hồn khô cạn bao nhiêu lãng mạn tình tứ thuở nào biến thành lãng nhách thảm thương. Các anh bằng tuổi ngang tầm thê tử hẳn hoi, anh nào còn độc thân cũng như tôi gàn dở, một mình bấy lâu quen rồi, bỗng dưng có người xía vào đời mình liệu chịu nổi hay không? Các anh goá vợ hay giữa đường đứt gánh, liệu tôi đủ bản lãnh không ghen tương, không cho vài khúc xương vào khuôn bánh đúc? Càng nghĩ càng bế tắc chưa kể già rồi, vác thêm ông già về mà hầu à, nhất là ông già VN, trong máu vẫn luân lưu con vi trùng gia trưởng. Nhiều đêm dật dờ cùng cơn lạnh một mình, tôi cũng mơ vòng tay tri âm tri kỷ, vùi đầu vào sách đọc mê mẩn vẫn chẳng dỗ được cơn buồn. Đọc tiếp “Hệ Lụy 3”

Hệ Lụy 2

heluy
Hệ Lụy
(tiếp theo kỳ trước)

Khuôn mặt bà vẫn đẹp như sáp, đường nét thật rõ ràng, gặp lại bà tôi nhớ biết bao điều. Bà cũng trách cứ tôi sao không chịu lấy chồng? Năm 75 xong, hai đứa mình loanh quanh như hai con kiến bò lòng vòng miệng chén. Những buổi chiều lang thang Tự Do Nguyễn Huệ nhìn đổi thay, nhìn nhốn nháo mà buồn. Ngày bà lấy chồng vội vã, vì gia đình bà sợ con gái phải lấy “thương binh Bắc quân”. Đám cưới đơn giản vì mọi thứ đều đã được vào quốc doanh, từ vải vóc đến thức ăn đều theo tiêu chuẩn nhà nước. Để có bánh đãi tiệc, cả đám bạn trong đó có tôi ra đứng xếp hàng mua bánh đế quốc tại khách sạn Continental mỗi người được tiêu chuẩn mua năm cái bánh su-kem ( choux crème), mười đứa được năm mươi cái, nâng niu nhẹ nhàng sợ làm hư chiếc hoa kem ti-gôn màu hồng tí ti trên ngọn bánh. Lọai bánh này muốn làm chỉ cần có chút bơ, chút bột chút đuờng, thế mà đành chịu đợi chờ rồng rắn.
Ngày cưới của bà, tôi vẫn còn đơm nốt hạt khuy lên chiếc áo dài kim tuyến và nhìn bà khóc. Tôi biết bà chưa biết yêu, chẳng một lần hò hẹn, trái tim bà trong suốt thuỷ tinh. Bà khóc! Có lẽ bà tiếc cuộc chơi đang còn dang dở, hay lo sợ ngày trước mặt bỗng ràng buộc với một người mà tôi biết bà chẳng có chút tơ vương. Nếu không bất ngờ đến thăm tôi vẫn nghĩ bà hạnh phúc. Hình ảnh bà ôm con khóc, đứa bé mũm mĩm dễ thương dăm tháng tuổi. Thế là tôi biết chuyện, anh công tử chồng bà vướng vất với xì ke, ma túy, biết ra thì chuyện đã rồi, hỡi ơi!
Đọc tiếp “Hệ Lụy 2”

Hệ Lụy

Thôi à nha, nói nhiêu đó đủ chưa? Mấy bà đừng lên mặt dậy dỗ bạn bè chớ, sao thì cũng đồng tuổi đồng niên hơn gì nhau mà dậy với bảo, mấy bà ham vui sớm có con lớn, mấy bà mắt nhắm mắt mở xỏ áo cưới về làm vợ người ta không hề đắn đo hơn thiệt, có gì hay mà khoe với khoang? Có bà bị bắt lấy chồng khóc chảy cả máu mắt bây giờ cũng lên mặt dậy tôi? Ừ tôi khó tính, ừ tôi làm tàng, ừ tôi “già kén kẹn hom.”

Ừ! Các bà nói cái gì cũng đúng hết. Thật đúng hết.
Bàn tay của bà ngón thuôn dài sơn đỏ, môi chúm chím làm duyên, ngón áp úp cái nhẫn hạt xoàn sáng lấp lánh, bà nói chuyện rổn rảng tay chỉ tứ tung, ông chồng ngoan ngoãn nghe bà một phép. Con gái có bằng master, con trai làm cho công ty lớn, chúng sắp có vợ có chồng, bà và ông sẽ về hưu tha hồ đi du lịch.
Nghe chuyện bây giờ ai biết ngày xưa có thời bà cùng tôi đi buôn chè, buôn cà phê các tỉnh miền đông, buôn gạo, thịt miền tây kia chứ. Ngày ấy, bà lanh hơn tôi mánh lới hơn tôi. Đang mơn mởn phơi phới sinh viên thành hai cô nàng buôn hàng chuyến, kể hết ra cũng đã ly kỳ tiểu thuyết. Đọc tiếp “Hệ Lụy”

Tận Tiệt!

Tối chủ nhật đài Discovery chiếu bộ phim “Life”, bốn năm trời ròng rã để có bộ phim dài mười một tiếng đồng hồ. Hình ảnh của phim đẹp rõ vì các thiết bị hiện đại, từ máy quay phim đến màn hình ba chiều. Con số người xem lên đến hơn mười triệu, giờ chiếu từ tám đến mười giờ tối. Bao lâu nay, cứ nghĩ sinh vật tuyệt đẳng là con người, xem bộ phim này xong mới nhận ra một điều thật đương nhiên là con người bé bỏng quá, nhỏ nhoi quá. Đọc tiếp “Tận Tiệt!”

%d người thích bài này: