Nỗi Nhớ Vấn Vương

Hôm qua, buổi tiệc Tạ Ơn truyền thống của gia đình CSVSQ TVBQGVN – Khóa 26 Bắc California đã có như mọi năm, buổi tiệc cám ơn nhau, cám ơn đất nước đã cưu mang và cho khóa 26 Bắc California được sống bình đẳng trong tình người tương trợ thương yêu nhau.

2008

Đọc tiếp “Nỗi Nhớ Vấn Vương”

Em Biết Có Ngày Ta Phải Mất Nhau!

Em biết có ngày ta phải mất nhau!
Ngày ấy đến ngực em không nặng lắm,
Thản nhiên thôi, định luật thượng đế bày.

Từ khoang bụng trứng – tinh hòa hợp
phôi thai tượng hình hài, mắt mũi tay chân
Khai hoa nở nhụy òa vỡ nước nguồn,
tiếng oa oa khóc chào đời thảng thốt.
Đến giữa đời khăn bọc thân trần trụi
Đỏ hoe hoe, ngoe nguẩy ngón chơ vơ.
ba tháng biết lẫy, bẩy tháng biết bò
chín tháng lò dò biết đi . . . .

đi – đi mãi trên đường đời mỏi mệt.
Học làm con gái – học làm thiếu nữ –
học làm đủ món nhân gian chế biến
Chờ xuân chín mọng bước theo chồng,
Học làm vợ –
học đợi chờ –
học thắt đáy lưng ong,
chắt chiu xu hào,
góp gom thóc gạo
đỡ lưng chồng – bọc thân con
ấp ủ sớm hôm!
Đi vẫn bước đi – đôi chân trần nứt nẻ,
đã một thời đã được gót chân son!
đồi đất khô, cầy cuốc trổ hoa tình
nụ cười tươi, giọt mồ hôi chát lưỡi
vòm khoai lang dưới nắng cháy lưng gầy!

Lận đận đông sang tây, nụ quỳnh ẻo lả
Run cơn lạnh giá, tái mét môi khô trổ hoa lần lữa
đời vẫn vui tình đôi lứa keo sơn
Không bật lời than van – chẳng thốt lời trách móc
đời an trôi thanh thản tháng ngày vui
con khôn lớn – cháu quanh chân múa hát
ngỡ đã qua cơn bỉ cực – hồi thái lai bên cửa đợi chờ!

Ai nào ngờ!

Thượng đế bày hàng, nẻo khấp khểnh chông chênh
Quãng dốc tuổi thơ đường Chi Lăng lên xuống
Mờ hơi sương cầu Ông Đạo hồ Xuân Hương
Ngày về thăm! Cũng dốc cũng đồi,
Cũng ngày định mệnh biết hung tin.
Quả không trên cây, quả gầy trong bụng
Nghiệp thuở nào mang vác đến ngày này!

Ngày mười chín – tháng mười một,
hai ngàn thêm mười hai năm cộng
Buổi sáng không mưa chẳng gió rất êm đềm
Sáu giờ ba mươi sáng thinh không tịch lặng
Chị xuôi tay an nghỉ – đóng nợ duyên .
Duyên chị em mình một khoảng đời chia sẻ
mái lá nghèo mưa dột, gió luồn phên
đến mái nhà xinh khu vườn hồng, hoa vươn ngạo nghễ
Khóm hoa chị cho, vẫn còn nở vườn em
Hoa Tâm chị ơi, tên em sẽ gọi
Khóm hoa thành kỷ niệm chị em mình .

Em biết có ngày em mất chị chị ơi!
Em yếu đuối không dám tin lẽ đời có – mất
Mất! đến thật rồi em vẫn không tin
Nhớ chị em khóc, đôi hàng chữ thay lòng em nức nở .
Chị ngủ bình an chị nhé –
giấc ngủ yên không đau đớn –
không vật vã thuốc men –
không sợ tuần hóa trị –
chẳng đếm ngày xạ trị đến gần,
Ngủ bình an chị nhé
Nợ nhân gian trả bằng nụ chị cười.
Em còn giữ đây một đóa thương yêu.

Chị không đợi được đến ngày lễ Tạ Ơn 2012 này nữa sao chị Tâm ơi!

Bánh Tôm – Bánh Cóng

Có nhiều cách trộn bột cho món bánh này – Dùng bột mì trộn với men bánh mì để qua đêm cho nổi trước khi chiên – hay dùng bột mì và bột năng cũng được .

Bột nếp một gói – bột nổi cô đầm màu hồng một gói 1/2 – chút muối – đậu xanh nguyên vỏ nguyên hạt nấu chín – Tôm to – dầu để chiên bánh . Bánh này ăn nóng giòn ngon – để lâu nguội bị cứng .

Trộn bột với 1 chén nước dẻo tay để khoảng 2 tiếng chờ bột nổi – khuấy thêm nước cho bột chảy mềm chuẩn bị khuôn để chiên .

Đổ bột 1/3 khuộn, đậu xanh, chút bột tôm để trên cùng Đọc tiếp “Bánh Tôm – Bánh Cóng”

Ông Xã – Số Một

“Ba Ơi! Em Yêu Ba

Tác giả: Ấu Tím

Bài viết ngắn này, tôi viết vào tháng 3 – 2002 – kỷ niệm ngày thành hôn của chính mình. Vô tình dùng google tìm ra Trái Táo đã diễn đọc và ghép bài hát Ông Xã Em Number One vào. Tôi không biết cảm nhận thế nào, chỉ biết lòng mình “vui thiệt là vui”! Người ta hay càm ràm chán nản chuyện chồng con, tôi viết bài “mê chồng – yêu chồng”, chuyện này là chuyện có thật . Tôi tin có triệu triệu bà vợ yêu chồng chưa có dịp nói thật điều mình muốn nói cho mọi người biết đó thôi . Cám ơn Trái Táo nha . Tôi sửa âm thanh chút chút cho vui .
Đọc tiếp “Ông Xã – Số Một”

Nỗi Lòng – Thanh Phương diễn đọc

Chưa bao giờ tôi được khóc sung sướng như thế này, được khóc thỏa thuê như thế này . Nước mắt như giòng suối cạn bỗng mưa rào liên tục cứ thế cuồn cuộn tuôn .
Mùi nhang thơm thoang thoảng, tiếng động chung quanh không lớn lắm, vài lúc có tiếng lào xào , bóng người bước ra bước vào, tôi cần gì biết nữa, được khóc thế này là điều tôi ấp ủ bao lâu, khóc hồn nhiên, không xấu hổ, không sợ ai thấy, khóc ngay ban ngày không cần đợi bóng đêm đồng lõa mới thổn thức một mình, khóc mà không bị ai dỗ dành hay chì chiết , khóc mà không phải kể lể cãi lẫy , chỉ đúng nghĩa là khóc . Bao lâu rồi tôi không được khóc ? bao lâu rồi giòng suối nước mắt cạn khô, bao lâu rồi trên khuôn mặt tôi lúc nào cũng là nụ cười thật nhẹ vô hồn, bao lâu rồi mọi người tưởng tôi chẳng còn phiền não .
Đọc tiếp “Nỗi Lòng – Thanh Phương diễn đọc”

Đoạn Cuối Tình Yêu


Chèn ơi! cuối cùng rồi ông cũng đòi cưới tui. Tui không biết tui mê hay tỉnh, tui đợi chờ ngày này gần như khô héo đời tui. Mười mấy năm rồi ông biết không. Tui tưởng ông phải hỏi cưới tui hồi tui mười tám tuổi.

Cành hồng đỏ tía hồi nãy ông đưa tui, còn tươi rói trong ly nước lạnh tui để ngay đầu nằm, cái nhẫn hột xoàn năm hột bự đùng đang chiếu lấp lánh trên ngón tay đeo nhẫn của tui, sự thiệt đây mà, ông đòi cưới tui, tui đâu có mơ.
Đọc tiếp “Đoạn Cuối Tình Yêu”

%d người thích bài này: