Bánh Tằm Bì

Một món ăn trong kỷ niệm thời học trò của tôi. Món ăn có đón đưa, có mắc cỡ đỏ mặt mím môi . . . rồi thôi. Người bạn đi ăn chung, cũng có người đưa đón, cũng mắc cỡ đỏ mặt mím môi . . . cũng rồi thôi không đi đến đâu hết!

Câu chuyện món ăn lồng vào kỷ niệm không ít, từ những món ngọt ngào: những ly chè đậu bánh lọt nước dừa, dừa tươi, dừa nước, chuối – bắp nướng, cà phê, kem Hoàng Gia – Mai Hương, bánh ngọt Givral, đến những món mặn mà: bột chiên, bò bía, bún riêu, canh bún, bánh bèo, bánh tằm bì, bánh mì thịt nguội, mì, phở . . . Món ăn hòa với kỷ niệm có nhiều khía cạnh, từ bình dân tăng dân lên trung lưu, đôi khi “đột phá” đụng đến giai cấp thượng lưu một lần cho biết với người ta, bất chấp tiêu mất một tháng tiền để dành.

Đưa người mình “để ý” đi ăn uống là giai đọan bắt đầu tiến đến “xa hơn” chút xíu trên con đường “Tình Ta Đi”. Con đường ấy, thoạt tiên phải có tả phù hữu bật, chỉ hai người với nhau khó ăn khó nói, thêm một người bạn thân làm cảnh, làm nhân nhị đẩy đưa cho mình dễ ngỏ lời, tại sao lại không?

Đọc tiếp “Bánh Tằm Bì”

Palindrome Day!

22-02-2022 – con số tuyệt đẹp trên dưới trái phải giống như chơi lò cò trên dưới bàn đạp: Palindrome Day! Từ điều này người ta tin rằng ngày này nên có đôi có cặp – đừng tưởng là đúng mà ngồi mộng mơ nghe quý bằng hữu – đọc thật to lên nhé – hai hai không hai hai không hai hai cứ hai hãi – loạn cả lên – theo cách bói cộng các số lại bằng 12 lại cộng 1 với 2 thành 3 – úi trời bấm quẻ số ba này là bù trớt:

– Một người đi với một người
Một người đi với nụ cười hắt hiu
Hai người vui biết bao nhiêu
Một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn –

Hát to lên nghen – chuyện Ba người bảo đảm không hay đâu đó!

Đọc tiếp “Palindrome Day!”

Lụn Vụn

Thuở còn trẻ khi hát Niệm Khúc Cuối mong mỏi cùng người yêu đi hết đường tình – Nay không còn trẻ hát Niệm Khúc Cuối là sự lo lắng ngày người yêu nay đã là chồng là cha của các con và ông của các cháu – không còn bên cạnh!
Già cũng còn yêu vậy chứ – Không phải khoe nhưng mình đang dần dần tập lại gõ lóc cóc tập lại suy nghĩ định thần làm phim trên máy vi tính nghịch lại nhừng phần mềm ngày càng tinh vi – hồi đó chụp hình trong máy Canon từ đơn giản lên ESO số này số nọ, rồi máy . . . . ống kính . . . . phải lấy phim đem đi rửa đến lấy mấy cái cạc từ to đến bé đến không cần lấy ra chỉ cắm dây rồi khỏi cắm luôn dùng ngay wifi – tìm chữ Việt gì cho chữ wifi nhỉ – thế đấy nhớ nhớ quên quên thế đấy – chỉ sợ quên người mình yêu là . . . 
Cho nên mình sẽ lôi hết kỷ niệm trong ký ức trong âm thanh gom nó lại trình cho bá tánh cùng thấy là “gừng càng già càng cay – tình càng già càng nồng – và mình càng già càng lãng đãng” – Đừng lay tôi nhé cuộc đời – tôi còn . . . trẻ lắm cho tôi yêu đời – nhừng câu thơ này của Lý Lan không phải của mình, mình chỉ dùng nó để ngạo mình thôi, còn trẻ lắm à nha mức đến con số 7 không xa lắm đâu đấy – nhớ “kính cụ” nhé – đừng nhìn hình xưa mà lầm chết.
Không ai cấm mình vui với điều mình đang nghĩ là nó làm mình vui làm mình trẻ lại trong tim trong trí và sẽ còn vui cho đến ngày . . . mình không thích nừa 

Khai Bút Nhâm Dần

Xuân tự lòng ta Xuân ngất ngây
Sum vầy an tĩnh góc Xuân lành
Vuông tròn cặp bánh tay mình gói
Bưởi hạnh trong vườn anh xới vun
Gom hết thương yêu ngày Xuân mới
Giữ kín riêng mình vạn chữ Xuân!

Đọc tiếp “Khai Bút Nhâm Dần”

Cung Chúc Tân Xuân

Từ lúc nào mai bước vào đời sống tôi. Mỗi cuối năm, ngày cận Tết, thế nào trong nhà  cũng có một nơi thật trang trọng cho gốc mai. Thường thì ngay góc nhà, nơi có bộ bàn ghế để tiếp khách. 

Nhà ở Sài Gòn không có đất trồng cây, nên gốc mai được mua về phải đốt gốc để nhựa cây không mất đi, nguồn nhựa ấy, tức bí bên trong thân, thôi thúc cho những nụ hoa vươn cao bung nở vào  ngày mồng một Tết.

Cứ nhiều năm như thế, không nhớ từ bao giờ Tết với tôi là nụ mai. Tết với tôi là được theo ba đi lựa gốc mai. Gốc phải thật to cứng mạnh, cành phải thật mảnh thon gầy, dáng phải thanh mềm mại và nụ phải  xanh mướt  

Có một năm hai cha con đi đốn mai, vườn mai trên Thủ Đức, nhà bạn của ba. Gọi là vườn không đúng lắm, khu đất ấy rất rộng, lại gần khu quân sự nên trở thành đất hoang, mai mọc như rừng. Những thân cây nhìn như khô mục, màu nâu, lá còn lá mất, bạn ba nói:  “phải chọn những thân to, tuổi cây đã chín, nhìn những kẽ nứt nụ để đoán hoa đẹp hay không ?”  Hai ông nói chuyện, tôi ngây người nhìn chung quanh, cây khô héo cách chi bung hoa ngày Tết. Thế mà năm ấy nhà tôi có cây mai đẹp không sao tả được. Trong chiếc lục bình cao gần đến ngực  tôi, cành mai vươn đụng trần nhà, nụ ơi là nụ, những chùm nụ xanh biếc. Được uống đủ nước, nụ mai mỗi ngày mỗi căng mọng. Ngày nào ba tôi cũng xăm soi ngắm nghía, ông cho chị em tôi treo vài phong bao lì xì màu đỏ lên nhánh thấp nhất, ông mời các bác hàng xóm cùng sang ngắm nghía với ông. Ngày gốc mai được chở về nhà, hàng xóm ai cũng thích, ai cũng ước ao có một gốc mai khỏe như thế.

Ngày ba mươi tháng chạp, tất cả nụ mai như  hẹn nhau, cùng  nở mừng Xuân hay sao mà màu vàng đã nhô ra khỏi  nụ. Dù nôn nao áo dài mới, hài cườm tôi vẫn không quên ghé mắt thăm chừng những chiếc nụ con con ấy. 

Giao thừa thoang thỏang hương trầm, se se gío lạnh lùa qua khung cửa,  không gian lặng im chờ đón, những nụ mai len lén nở bung. Từ dưới gốc, trên nhành cao, màu vàng rực rỡ yêu kiều ngự trị. Hoa vàng mười cánh, mười hai cánh, hoa bé nhất cũng tám chín cánh, những nụ mai chưa nở không tỏ vẻ gì xấu hổ, lại còn ngạo nghễ hơn nữa như hẹn hò đợi ngày khoe sắc, xem ai thắm hơn ai?  Gốc mai năm ấy, màu mai năm ấy đẹp như chiếc áo lụa vàng tôi khoác lên người đêm trừ tịch. Chiếc áo lụa vàng có hoa văn lá trúc.

Nhớ một mùa Xuân không còn ba tôi nữa, vẫn áo lụa vàng hoa văn lá trúc, sáng mồng một Tết cùng anh xuất hành đón Xuân. Mùa Xuân năm ấy lặng lẽ ngủ vùi ảm đạm, không pháo không hoa, không bánh chưng xanh không dưa hấu đỏ, người người buồn bã chuyện chia ly, tù tội, mất còn. Vườn chùa vắng vẻ, tiếng chuông mõ thảng hoặc gióng lên vội vã, vài con bướm ngẩn ngơ tự hỏi, người xưa đâu, Xuân xưa đâu ? Lặng lẽ cội mai già chết mục trong góc sân cố nở vài hoa. Hình ảnh đóa mai ấy luôn ẩn hiện trong ký ức của tôi. Từ gốc mai đã chết, một nhành thật mong manh xót lại, nở hoa. Trong tột cùng tuyệt vọng, hy vọng vẫn ươm mầm.

Hôm nay, hơn nửa vòng địa cầu, hai năm không dám ngóng chờ qua nhừng phóng sự trên Youtube, năm nay những khuôn mặt giấu nụ cười sau mặt nạ, người ta đổ ra đường tìm Xuân tôi trở lại quê xưa bằng những đoạn video nhìn hoa “trên thuyền dưới bến” ngậm ngùi thây chính mình trong đó. Những bài hát Ly Rượu Mừng, Xuân Ca, Xuân Họp Mặt lại được phát vang vang cũng trên Youtube, mỗi năm lòng tôi mỗi nhạt nhòa đi hình ảnh cũ xưa dù nhớ nhung vẫn còn phảng phất.

Tôi và chắc chắn nhiều người khác nữa ở các tiểu bang nắng ấm, đã tìm kiếm lại được gốc mai xưa, từ những lá rau thơm đến cả những hoa những lá biểu trưng về quê mẹ xa vời, Mai Lan – Cúc – Trúc. Cách đây chục năm mai là mai tứ quý, lá nhỏ hoa rũ, màu vàng nhạt, sau khi hoa tàn là trái có hình như chú chuột Mickey. Mai bây giờ đã là Mai Việt-Nam kiêu hãnh ngước mặt lên trời, nhiều cánh vàng tươi.

Tôi nhớ tôi đã ươm Mai bằng hạt nhớ, hạt hòai niệm, hạt chờ mong. Chiếc hạt con con màu đen bé bỏng, gói trong chiếc phong bì, gởi đến tôi từ quê cha đất mẹ. Tôi trân trọng ươm hạt trong đất tạm dung, hạt nẩy mầm. Mùa lạnh tôi mang hạt vào nhà sưởi ấm, gío bão tôi mang hạt trốn bão cùng tôi. Ngày cây mai non xuất hiện tôi sung sướng biết bao. Ba năm dài đằng đẵng đợi chờ, cây vẫn gầy gò, lá vẫn mong manh yếu đuối. Năm thứ tư, tôi lảy lá dù cây chỉ vài tấc cao, lạ lùng sao cây tặng tôi bao nhiêu là nụ. 

Tôi run rẩy uốn cành, tôi hân hoan bón gốc, mai của quê hương đã đến cùng tôi. Hoa không vàng như nắng Sài-Gòn, cũng đủ an ủi tôi nơi xứ lạ, gốc mai chưa đủ già để khoe gân khoe guốc , nhưng đủ cho tôi biết dù khắc nghiệt đổi thay, mai vẫn tràn đầy sức sống. Mai không nở đúng ngày Tết mặt trăng, hoa theo thì theo mùa Xuân mới, mai vẫn là mai của tôi trong ký ức, đóa mai năm cánh, sáu cánh đơn sơ rạng rỡ ngày nào, đua sắc với hồng với đào xứ lạ. Mai trong tôi vẫn yêu kiều dáng ngọc năm xưa.

Năm nay Mai buồn mai đông đá, không thấy nụ đâu.

Con rể cho hoa giả tôi gắn lên vài đóa cũng một chút tưởng nhớ ngày Xuân.

%d người thích bài này: