Ai có thể hờ hững khi nhìn thấy cây thay áo, màu áo Thu nhẹ nhàng quyến rũ, như vàng như bạc như bạch kim những màu sắc ấy lung linh thành hạt kim cương từ sương đêm nhỏ xuống được ánh dương soi rọi.
Đọc tiếp “Mùa của Vần Điệu”Gerbena Daisy – Cúc Đồng Tiền

Cảm Ơn Thu
Cảm ơn em những áng mây vô định –
như những cụm bông gòn mềm dịu muốn ngả lưng –
Cảm ơn em ánh mặt trời nồng ấm –
tách nàng mây soi sáng ngày vui –
một nơi nào ấy rất nhiều bí ẩn – giấu kín nỗi niềm chỉ . . . gởi riêng một người!
Lý do chị thích leo lên cao nhìn xuống chênh vênh –
Nhìn lên mây lang thang tháng 10 tự tại –
Tháng sinh nhật của chị đẹp tuyệt phải không em!
Thu 2021
Sáng nay mưa tiếng tí tách rất nhỏ, chiếc đèn tự phát sáng khi nhận được tín hiệu bay nhảy của lá ngoài hiên, khung cửa sổ bỗng thành bức tranh thật đẹp, mùi cà phê thơm ngào ngạt, hơn sáu giờ rồi mà trời tối đen như mực, nơi tôi ở rất cần mưa vì đang khô hạn, nghe tiếng mưa lòng cũng reo theo tí tách vui, nhất là hôm nay là ngày tôi được sinh ra.
Tháng Mười của tôi luôn bắt đầu bằng những ngày tưởng nhớ hai đấng sanh thành – sinh nhật của cô em thứ ba và chính tôi, ngắm nhìn bạn hữu những người chọn mùa Thu để chào đời tôi nhận ra một điều rất chung là: Mùa Thu nhiều màu sắc trộn lẫn giữa bắt đầu và kết thúc cho nên chúng tôi có rất nhiều điều để thụ hưởng tự thuở lọt lòng, mẫn cảm với chung quanh thích hết tất cả từ trắng đến đen, khéo pha màu dù tương phản hay hòa hợp và yêu tha thiết mọi điều nhất là mau nước mắt cho dù chỉ là nuốt vội vào trong! Vì những lý do ấy nên thượng đế cũng rất công bằng hay ban phát cho chúng tôi những điều rất vụn vặt khéo léo tỉ mỉ từ giọng hát đến nhừng góc nhìn nghệ thuật ngay cả kể lể bằng chữ bằng vần. Tôi hôm nay góp thêm được một chiếc lá nừa vào hộp tuổi đời, hộp đã gần đầy tôi phải dùng bàn tay vỗ về ép nó xuống bảo nó phải nằm im đừng chao đảo khiến xương cốt tôi đau nhức. Đọc tiếp “Thu 2021”
Mẹ
Hôm nay nhận được bó hoa con gái và con rể gởi chúc Mẹ vui bình an , đọc câu :”chúng con yêu mẹ” tự dưng mắt nhòa đi vì hạnh phúc , nhưng sau niềm hạnh phúc đó lại vấn vương nhớ Mẹ . Ngày còn mẹ có bao giờ mình làm gì cho mắt Mẹ nhòa đi vì hạnh phúc chưa ? Có bao giờ mình nói cho Mẹ nghe :”Con yêu Mẹ” chưa .
Mẹ dịu hiền, đôn hậu , thương con tùng phục chồng , chưa bao giờ một lần nghe mẹ lớn tiếng, chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau , nhớ đến Mẹ chỉ là nụ cười hay giọt nước mắt thầm che dấu .
Mẹ không đẹp như bác, như cô , Mẹ không học trong trường Tây, trường Trưng Vương, Mẹ chỉ học đủ để viết thơ, tính tóan nhưng Mẹ thuộc nhiều ca dao lắm, Mẹ thêu đẹp lắm, Mẹ nấu ăn ngon lắm . Mẹ yêu các con lắm .
Ngày Mẹ mất bất ngờ như không thật . Ngày đầu niên học , được về sớm, Mẹ và Bố đi công việc, sợ mai mốt vào niên học, các con bận Mẹ không đi được nữa . Và Mẹ đi luôn, đi mãi mãi không về vì tai nạn .
Thế là hết , mười sáu năm có Mẹ không biết là mười sáu năm hạnh phúc nhất đời người . Nhìn áo mẹ mặc còn treo đầy trong tủ, nhìn những vật dụng mẹ dùng, mùi hương của mẹ còn phảng phất , cả lọn tóc mẹ vừa cắt còn gói kỹ càng cất trong hộp gỗ . Mẹ có mái tóc dài , mẹ muốn đi cắt cao lên , bố đùa bảo:”Cô mà cắt tóc, anh đem trả về Me (bà ngoại)”.
Nói thế nhưng bố đưa mẹ đi cắt và uốn hơi gợn sóng. Cuối tuần đó bố sẽ đưa mẹ đi dự tiệc, buổi tiệc họp bạn mỗi năm. Những người bạn rất thân của bố mẹ. Mẹ muốn thay đổi kiểu tóc . Cuối tuần chưa đến mẹ đã đi thật xa , để lại bao ngỡ ngàng tiếc nuối.
Con gái lớn của mẹ vừa tròn trăng, con gái út của mẹ vừa lên bảy, mẹ có những năm cô con gái , cậu út mẹ yêu biết bao vừa biết đi, biết nói bi bô. Thế mà mẹ đi mất.
Mẹ ơi cảm giác lạnh người khi con chui từ cốp xe của bác ra, thấy cổng nhà xác bệnh viện Chợ Rẫy . Hơn một ngày không có mẹ, hỏi ai cũng bảo mẹ bị thương nặng , bác sĩ không cho thăm . Nhất là buổi chiều khi bác đến bảo con lấy cho mẹ chiếc áo dài trắng . Bác đùa :”mẹ mày điệu rơi điệu rụng, nằm nhà thương còn đòi mặc áo đẹp” con hỏi bác :”sao lại áo trắng ?” bác bảo :”chướng thế đấy, thôi chiều mẹ đi con” . Buổi tối bố về , đưa cho con sợi dây chuyền có thánh giá mẹ đeo, chiếc áo của bố vương máu , con hỏi :”Sao bố không ở trong nhà thương với mẹ ?” Bố nói : “trong phòng lạnh người ta không cho người nhà vào” . Khi bác đến, chở bố đi, con lẻn chui vào xe, không kịp thay quần áo, vẫn bộ quần áo mặc trong nhà, con cắt may lấy một mình mẹ khen đẹp và bảo :”mai mốt con may quần áo cho các em thay mẹ” . Mẹ ơi ! con đã ngất đi vì biết con mất mẹ thật rồi, trước đó, con vẫn tin mẹ sẽ về nhà sau khi bị xe đụng, mẹ chỉ gẫy chân thôi mà . Tỉnh dậy , trong vòng tay bố, chung quanh các anh chị con của bác, các bác . Bố nói :”Con lớn nhất , giúp bố chăm sóc các em, khoan cho các em biết ” . Chị con của bác vừa khóc vừa nói :”em muốn thăm mẹ không ?” . Vào thăm mẹ, đầu mẹ quấn băng trắng, khuôn mặt mẹ bình an thanh thản, hai tay khoanh trước ngực , ngủ vùi .
Các em khóc không còn nước mắt, tay quíu hẳn lại khi biết mẹ đã chết . Sáng sớm ngày thứ ba , trời còn tối, vừng đông chưa mọc , bà nội gào từ ngòai cửa :”con ơi là con , đi bỏ con bỏ chồng cho ai con ơi” bà thuê xe đi suốt đêm từ Vũng Tàu về , khi nghe tin mẹ mất . Họ hàng thân thuộc không ai tin, gởi điện tín , gởi thơ tay qua xe đò , không ai chịu về . Đánh điện hỏi lại đúng hay sai ? Làm sao có thể như thế ?
Từ Bảo Lộc cả xe đò chở vừa người vừa chè về đưa mẹ . Đám của mẹ đầy tiếng than thở :” Đi sao đành hả em ?” Hình của mẹ đẹp lắm, trẻ lắm , bà ngọai cứ ngất đi tỉnh lại mấy lần , bà khóc không nên tiếng , cứ lịm đi . Con trai của mẹ , đạp chiếc xe con nít đụng vào hòm gỗ cười vang, chiếc mũ rơm em đội tang cho mẹ cứ bị ném xuống đất, bác lại đội lên, chép miệng bảo :”bằng cái kẹo đã mất mẹ con ơi” . Chú đang đi lính ở xa , bất ngờ lấy phép về nhà, ngay ngày động quan, mẹ rất thương chú . Thắt tang chị lên đầu xong chú ghé vai khiêng mẹ ra xe . Hôm ấy các bạn học cùng lớp đến đưa mẹ đi , áo dài trắng , trắng lạnh người, mang từng vòng hoa tím, thành hai hàng dẫn xe tang rời dần nhà đến nghĩa trang .
Ngày nhập quan, giao cho anh con của bác chụp hình , những tấm hình rửa ra trắng xóa, mẹ không muốn ai lưu giữ hình ảnh ngày mẹ vĩnh biệt cõi tạm ra đi . Chỉ còn những thước phim quay lại hình ảnh ngày đưa tiễn , con thấy bố và các con trong ấy , không còn khóc nữa chỉ những khuôn mặt vô hồn .
Mẹ đi rồi mới biết vì sao băng đêm chờ ngóng mẹ , chính là linh hồn mẹ , chào vĩnh biệt con gái , mới biết tự dưng tại sao mọi vật trong nhà mất đi một chiếc , con bướm bà màu cam to hơn mặt người cứ lưu luyến bay vòng vòng trong nhà những ngày có đám của mẹ. Đưa mẹ đi cũng con bướm ấy bay trước xe , đến tận huyệt.
Linh hồn có thật, mẹ có thật , dù đi xa lúc nào mẹ cũng quanh quẩn bên các con , mãi đến bây giờ con đã lớn tuổi hơn mẹ ngày xưa , mẹ vẫn quẩn quanh che chở.
Mẹ ơi ! Ước gì . . . con quay vòng lại mặt trời, con chuyển ngược mặt trăng , để con được bên mẹ . Con được ôm mẹ thật chặt, nói thầm cho mẹ nghe :”Mẹ ơi con yêu mẹ” , con được chở mẹ trên chiếc cady, hai mẹ con sẽ đi chợ Saigon mua vải may áo dài , như điều mẹ nói với con trước khi mẹ bỏ con đi mãi .