Trước khi đi ngủ tôi nói chuyện với Brian, bạn của Crystal trên facebook, Brian chúc tôi “Sweet dreams!” khi chào tạm biệt.
Sáng dậy tôi nhớ giấc mơ của tôi thế này:
Tôi vào cửa tiệm bán vải, lựa xấp vải có hoa màu hồng đậm trong nhụy, viền quanh là cánh hoa hồng nhạt. Bà chủ ngồi ngoài hàng, hai cô con gái ngồi bên trong sau những khúc vải, cửa hàng bán vải ngày xưa trong chợ Bàn Cờ, chợ Sài Gòn. Bà đòi giá 150 đồng, tôi trả giá 30 đồng (!) rồi bỏ đi. Cô con gái nói vói theo: “vải tơ lụa không phải vải ny lông mà cô!”
Tôi cầm trái bưởi mở ra ăn, lòng bưởi màu đỏ bầm của máu, tôi bước ra đường, trên đường lớp lớp chùng chùng những gói, tôi chợt nhận ra gói bọc xác người. Tôi tự hỏi sao mình không đeo khẩu trang .
Về nhà, những người đàn ông đang gíup tôi xây hồ cá, trong đó có Larry – chủ của tôi, chồng tôi và vài người nữa, khung cảnh vẫn ở Việt Nam, khu vườn ở Việt Nam .
Tôi dậy lúc 5 giờ sáng, hai tiếng đã qua sau khi tôi làm đủ mọi việc cần thiết cho buổi sáng của tôi, tôi vẫn nhớ những điều tôi đã thấy trong mơ . Nó có nghĩa gì không ?
Muốn kể cho Brian nghe tôi phải viết bằng tiếng “người ta”, không bằng tiếng Việt của tôi, dù Brian là người Việt Nam .
Tại Sao?
Tôi không biết phải trả lời tại sao, cho câu hỏi “tại sao” tôi hay được hỏi lúc này, qua email, qua những tin nhắn riêng tư, và ngay cả khi gặp mặt các thành viên trong gia đình – các bạn hữu, thân hay không thân, ai cũng có câu hỏi “tại sao” để hỏi.
“Tại sao cháu mất!” tôi ghi dấu chấm than, không là dấu chấm hỏi, vì chính tôi cũng tự hỏi mình “Tại sao con mất, con ơi!”
Đã là 40 ngày qua, cơn chấn động dường như lắng xuống, nó có lắng thật sự không tôi cũng không biết nốt, chỉ biết riêng phần tôi dù không đau đớn, dù đã chấp nhận nhưng tôi vẫn nhớ và khóc, khóc một cách nấc nghẹn, không chỉ là nước mắt tràn ra. Tôi biết tôi đã cố gắng ghìm giữ nén, để sống như không có gì xẩy ra, nhưng nó đã xẩy ra cơ mà! Đọc tiếp “Tại Sao?”
Chợ Trời California Avenue Farmer’s Market
California Ave., 94304 Palo Alto, CA
http://pafarmersmarket.org
Đi chợ là thú vui, là giờ phút quên phiền muộn nếu bạn đang ở Mỹ nhất là ở tiểu bang California nắng ấm. Nói chung chung như thế không đủ – phải thêm vào thành phố Palo Alto – thành phố San Francisco – thành phố San Jose – thành phố Milpitas – những khu chợ tôi đã ghé đến để mua những loại hoa quả – bánh trái.
Họ có bán cá tươi mới được bắt – có thịt xông khói không có thịt tươi, người bán lẫn người mua đều rất vui vì chợ trời rau cải giống như một ngày hội nhỏ để mọi người nhảy múa dưới nắng.

Quăng phiền muộn đội nón lên đầu, cài hoa lên tóc đi chợ.
Chủ nhật vừa qua, thời khóa biểu của tôi đầy kín như mọi chủ nhật – có thêm một việc cho tôi thêm vào: đi thăm cô bạn đang điều trị tại bệnh viện Standford, trước khi bạn được chuyển về nhà thương nơi bạn cư trú cách nơi tôi ở 6 tiếng lái xe.
Ngày bạn nhập viện để được giải phẫu là ngày Crystal ra đi – sau đó bao nhiêu việc xảy đến trong gia đình khiến tôi không sao dứt ra được, cho đến chủ nhật vừa qua.
Đọc tiếp “Chợ Trời California Avenue Farmer’s Market”
Hãy Ước Mơ và Thực Hiện
Tôi học từ Christine Hà – Chúc Mừng Christine
Vọng
“I wish I didn’t constantly delete my messages in my voicemail…… then i would still hear you talking to me. I wish I didn’t go home that week in between summer sessions because then we could have hanged out like we normally would. I wish that when you called me on that Sunday, that I had asked you about your day and how you were doing……. You dont know how terrible I feel for not asking. I’m so sorry I didn’t ask. I wish I had talked to you longer but I had to go eat, I dont even know if you believed me. Maybe you thought i didn’t want to talk to you….. I still have your bird book. We were supposed to go bird watching remember?”
“Hey Luis, it’s okay, don’t beat yourself over it. I spent most of my time thinking that I could have been a better friend, about how many things could have been so much different if I weren’t so concerned with my own life. A part of me still wants to cry even now because there are days when I think about her and realize again that she’s not here with us.
I ask myself: what am I supposed to do now? It almost feels pointless to do anything without being able to tell her about it and see what she has to say. But there’s a point when I had to stop regretting the past. If Crystal knew I was crying all the time a couple of weeks ago, I think she’d feel very sad and guilty too. So instead, I do my best to look back at all the memories I had with her and laugh and wonder how I could have met such a wonderful person in my lifetime.
I no longer let my regrets become a crux for my guilt but an indication of her importance to me. My heart feels emptier with her gone but whatever part of my heart that used to fill that hole died with her. So that’s why I like to think that wherever she is now that she is not alone for a part of me will always rest with her.
I’m not sure what else to say but please continue being happy, if not for your sake right now, at least for hers. I’m sure she would prefer to see you happy.”