Lần cuối tôi được đi rông là năm 2019, nay đã sang cuối Hè 2022, trở lại với va-li túi khoác vai rời nhà 10 ngày thử xem chân gối thế nào, có còn theo ý mình để thực hiện thêm những chuyến đi xa nữa hay không?
Ông nhà tôi khẳng định: “Không còn lần nào nữa nếu thích em cứ đi một mình! Đi đâu cũng thế núi đã từng leo biển đã từng xuống từ lạnh cóng đến nóng sôi, từ cát trắng đến cát xanh ngọc thạch, anh đã thực hiện xong lời hứa đưa em lên thác xuống ghềnh qua năm châu bốn bể, nay cho anh về hưu “du lịch!” Chỉ cái giường ở nhà mới ru anh ngủ được, chỉ cái phòng tắm đơn giản ở nhà mới khiến anh thoải mái không nhìn rõ sự tình da dẻ nhăn nheo chảy xệ trong những cái kính khổ to xa hoa lộng lẫy! Chỗ rửa tay thì màu mè gạch Ý chậu vàng chẳng có chút gì tiện lợi nước văng vãi tứ tung, bước vào bồn tắm chỉ sợ ngã lăn, chết ngay thì bỏ em một mình tội nghiệp, nằm một chỗ thì em khổ chứ ai vào đây, thêm chuyện phòng ốc lạ, nửa đêm cần chuyện phải làm lơ mơ cũng xẩy chân mà chớ! . . .”
Đọc tiếp “Không Còn Trẻ Nữa!“