Đau

Ừ thì đau
Đau đầu đau cổ đau lung tung
Thế mới hay, tưởng mình đồng da sắt
Ai ngờ, cũng chỉ như hoa
Hoa phù dung chứ hoa chi (Hibiscus mutabilis)
Cái loài hoa thay đổi màu theo nắng
từ trắng đến hồng rồi cụp xuống chết queo.
Còn biết đau nên mình không chết.
Ha, tạ ơn trời ta còn biết đau – đau – đau .

Hình từ wikimedia – Đau đâu có chụp hình được chứ!

Theo Nhau

Tôi đang than thở hết chữ – hết thần để viết, dù quanh tôi bao điều tôi muốn viết muốn kể, chẳng hạn như đi theo con trai leo lên núi Thiên Thần, theo con gái đi ăn ốc, theo cháu ngoại đi đá banh, theo chồng đi bộ, toàn là theo theo theo và theo! Cũng có khi tôi dẫn đường cho bạn đi lên đồi, dẫn em đi thăm vườn Japan, dẫn chồng đi mua này mua nọ, dẫn họ đi tìm đường, nếu kể lại có ngàn ngàn điều để kể, đi ăn đi uống món này lạ món kia hay, có lúc hứng khởi muốn ngấu nghiến, có lúc lo lắng eo phì không dám “làm hết tô” – Ngày của tôi càng ngắn bớt, chẳng hiểu giờ nó đi đâu vắng, có thể nó ham vui quên mất có tôi chăng, phút cũng hững hờ, giây cũng bỏ luống, tôi nhớ mới ngày nào, sáng sớm thức dậy tôi viết tràng giang đại hải, hết trang này sang trang khác, bây giờ tôi chỉ đọc và nhâm nhi cà phê, cà phê chồng pha cho, nếu không có chàng có lẽ tôi cũng chẳng có cà phê để uống. Đọc tiếp “Theo Nhau”