Thứ sáu “đại hạ giá” đã qua – thứ bảy vẫn “đại hạ giá” – chủ nhật cũng còn “đại hạ giá” – chao ơi! “đại hạ giá” mùa lễ!
Mùa lễ bây giờ bị đại hạ giá nên người ta không nhớ Tạ Ơn chia sẻ – Giáng Sinh từ nơi khó khăn bần hàn và năm mới là chu kỳ lập lại!
Xôn xao nào con trẻ mừng vui vì được đi lễ đêm?
Tạ Ơn ngày xưa ở Việt Nam không có – chỉ có ngày giỗ lễ tết từ vua đến quan dân tạ trời tạ đất tạ ông bà tổ tiên tạ mưa thuận gió hòa! Nay theo thời mới, Tạ Ơn những trung tâm “đại hạ giá”
Thôi nghen mình ra đổ bánh cuốn ăn vì có nhiều hành phi, có nhiều dưa leo tươi trong tủ lạnh!
Ơn người pha cà phê mỗi sáng sẽ có đĩa bánh cuốn tráng hơi – hôm qua con bé tí nhà này được bà cho ăn bánh hấp nóng – nó chăm chú cắn bánh còn la to “ngon quá” tiếng Việt hẳn hoi không phải là “yummy” đâu đó – một hình thức tạ ơn không “đại hạ giá” khiến lòng của bà nhẹ như chiếc lá buông cành múa may trong gió ngoài khung cửa – con sóc tha quả hồng chín mọng ăn ngon lành!
Tất cả giá thật luôn còn đúng giá – các bạn tin người viết điều này nhé – đừng thèm cái “đại hạ giá” – giá thật luôn tràn đầy tin yêu và vĩnh cửu hít thở mà ngẫm – hít thở mà nếm vị ngọt rất êm đềm!
Mùa Tạ Ơn
Nhìn hình lá bay bay cái người ngồi sụp dưới đất mặc áo dài đỏ quá chừng ấn tượng, mùa Thu đẹp – nhưng nếu nói đến mùa Thu đời người thì . . . không thèm nhắc nghen
Giọng hát hết hơi nhưng người ta 80 hát vẫn chuyền cảm mình sẽ lôi hết những bài hát mình thích ngâm nga ra làm phim ép người khác nghe và nhớ khen đừng chê “em nó” buồn nhé – để xem có bao nhiêu người subscribe theo dõi – Con rể nói: ” má có người theo sẽ có tiền”
Mình cười ha ha ha ha – người ta theo đòi nợ má thì có đó con khi nào nhạc của má không bị YT copyright claim kìa
Thu Nguyệt của chị hát hay mượt mà chị nghe hoài bài Ave Maria hai chị em mình hát nữa nè – Nhỏ Thúy Ngố có video hôm hai chị em mình hát trong nhà thờ không ta ???? Kỷ niệm ngọc ngà ha – – – trời ơi còn hôm hát ở nhà nhỏ Nhàn – nhà Thụy Lan – nhà Hải Rùa – nhà Oanh – Chị Thanh Bình ơi anh Nghĩa khỏe không, nhớ quá đi thôi buổi chiều lắng được giả làm ca sĩ đứng uốn éo hát líu lo quên mất tiêu áo xốc xếch vạt ngắn vạt dài vì lo chơi phá phách, nghe tiếng đàn là “nhập đồng”, Nhà Mai Thảo thì mình vô duyên phóng lên dành micro hát với giọng trầm Sỹ Phú Thụy của Lan , chao ôi nhắc tới hai má đỏ hồng hồng (Xạo thấy bà cố luôn, không dám đâu! Bả mà biết mắc cở sao ta!)
Dạ Hương Thiên Lý
Có những khi âm nhạc làm mình bị say – say giống như . . . gì nhỉ – Nếu bạn say khi nghe nhạc xin tha thứ cho người dám hát thành lời bài hát khó này nhé – Học ca cải lương – bây giờ lấn vào khu . . . Phantom of the Opera . . . người ta thì sợ ma trong nhà hát . . . mình thì ghi nhớ Memory . . .
Nhiều khi tự hỏi trên đời này sao có người tuyệt vời như Andrew Lloyd Webber – bài nào ông ghi nốt xuống cũng như có “linh hồn” nào đó nhập vào, hôm mình ngồi nghe nhạc kịch Bóng Ma Trong Nhà Hát lưng cứ rờn rợn sao á!
Hôm nhận được file của anh Nguyễn Minh Châu bên Pháp gởi, ui chao ơi say sưa hát và thu ngay làm của vì sống lưng cũng bị rờn rợn y như hôm ngồi trong nhà hát, lời tiếng Việt của anh Vĩnh Lạc một người có kiến thức tuyệt vời về nhạc giao hưởng – nghe anh nói ai cũng phải hỏi thầm trí óc của anh có bao nhiêu ngăn mà anh có thể nhớ từng dấu thăng dấu giảm của từng bài nhạc!
Bạn nghe thử xem nhé – nếu . . . không hoàn hảo là vì mình nghe là hát – nghe là hát om trời rồi tra tấn người nghe cho vui cùng cái say cái điên của mình thế thôi!
Đời là chấp nhận nhau cơ mà!
Giận Thu
Cứ đến mỗi cuối tuần là ả phải loay hoay cố tìm ra thật nhiều cái cớ để…giận!
Giận ai ư?
Chẳng giận ai. Chỉ giận – ahem – tình!
Tình tình như cánh chim bay
Bay hoài bay mãi mà “nay”* rụng tình
Ưởn ươi cái nỗi vô tình
Một hình/một bóng xập xình giận nhau
Buổi sáng – ả giận tách cà phê đắng…
Buổi trưa – ả giận vạt nắng lửa cháy lênh loang…
Buổi chiều – ả giận gió mải lang thang không về làm tay đưa võng…
Giận tuốt qua đêm buông lập lòe những ngọn nến thắp hoang mang…
Gã hỏi:”Sao giận chi mà giận lắm thế, không sợ sẽ mau già ư?”
Ả xoay mặt đi lẩm bẩm:”Già càng tốt. Chóng được hóa kiếp thành tiên.”
Gã chưng hửng:”Hử, tiên as in fairy tales?”
Ả gật:”Ừ, tiên cô với cây phất trần phe phẩy ấy!”
– Để làm gì?
– Quất cái m-ông tình cho tuyệt giống ứ-ử-ừ-ư!
Cười. Ấm. Nồng nàn. Dòn dã.
Đấy – cứ cười vang vang như thế hỏi có giết người không?
Giết người đi…Giết người đi…*
Mà sao biển cười rộn ràng sóng vỗ…
Người từ chối chết.
Người còn đang bận giận hờn Người…
Với muôn ngàn cái cớ tột cùng trẻ con vô lý.
Well, It’s all because of you…
Still.
*Nay: “No” in Norwegian
Phù Dung
Lá La La – Thu – Cảm
Mùa khật khừ chuyển nên phòng mạch của Mrs. Doc đông như tổ kiến.
Ôi những con kiến không khỏe.
Những con kiến mệt.
Những con kiến ho hen/chảy nước mắt/buồn hiu hắt như những đốm lá thu bay ngoài song cửa…
– Do you have a fever?
– A little.
– Do you cough?
– A little.
– Do you feel pain in left chest?
– A little.
– Can you eat?
– A little.
– Can you sleep?
– A little.
– Can you laugh?
– A little.
– Can you cry?
– A little.
– Can you keep flapping around like the wings of a butterly?
What the heck!
Doc, please! Stop those nonsense questions.
I just want some medicine.
I think I’ve gotten the flu.
– You don’t have flu. You are blues. All you need is just a lollipop.
– Huh???
– Pick a pink lollipop in that crystal box . It might help cheer you up.
– No medicine?
– Medicine for illness. You are not illed.
– Are you sure, Doc?
– Definitely. Been there. Done that. Every beginning of the fall.
– What else I suppose to take except that lollipop?
– Think happy thoughts.
– How so?
– Once upon a time there was a little princess…
Áhhhhh…
Okie.
I’ll take the pink lollipop & go shopping then.
Later, silly Mrs. Doc!
Before that white/bitter winter comes, we shall meet, again.
Phù Dung
Thu
Trời đã vào Thu thật rồi, màu lá chuyển vàng chuyển đỏ, lòng mình có chuyển gì không? Có lẽ chuyển hay không tùy theo độ tuổi – còn trẻ mùa Thu đến sẽ lâng lâng tìm nơi leo trèo chụp hình kỷ niệm, những nơi ấy phải có đá tảng phải có suối reo và lá vàng lá đỏ ngập chân, chàng tung lá lên cao cho nàng giơ hai tay hứng và hình ảnh được thu lại trong các chiếc phone bé bằng bàn tay!