Mưa – Mưa – Mưa Mưa Từ Bão

Cơn bão không tên đổ vào vùng vịnh, mưa trút xuống một trận thật to, to như cơn mưa gây “thành dòng sông uốn quanh” trên phố, to như cơn mưa nhiệt đới ào ào rồi tạnh, như một thoáng nhớ rồi quên, một chút giận hờn rồi sẽ hết và như một ngậm ngùi khi nghĩ đến cơn bão xảy ra nơi khác, nơi rất xa.
Đoàn xe ướt đẫm xếp hàng bò chậm chạp rồng rắn trên xa lộ, hai cây quạt nước tới tấp, vẫn không làm rõ hơn tầm nhìn của người lái, chẳng biết nghĩ ngợi gì mà mắt nhòa đi, rồi cũng không biết mắt nhòa vì lệ, hay nhòa vì mưa.
Đọc tiếp “Mưa – Mưa – Mưa Mưa Từ Bão”

Ngày Của Tháng Sinh!

Tháng Mười là tháng chớm thu – chấm dứt mùa hè – nắng hè rực rỡ khiến ong bướm đùa vui giúp hoa kết trái, giúp thiên hạ vui vầy.
Nắng hè nhiệt đới có thêm mưa, nắng hè ôn đới khô cạn, nhưng có hề chi, người ta sẽ tìm về với biển, tìm những chuyến nghỉ êm đềm. Tháng Mười của tôi có gì nhỉ, tháng Mười của tôi có nhiều điều để nghĩ đến, nhớ đến.

Tôi sẽ nhớ ngày 1 tháng 10 là ngày cháu trai thứ hai của tôi chào đời, hôm ấy bà ngoại ở nhà với anh Hai Vinh, 16 tháng tuổi, để mẹ đi sanh. Bác sĩ đoán Khiêm sẽ chào đời ngày 10 tháng 10 năm 2010, nhưng em muốn chào đời sớm hơn, chút xíu. Hai bà cháu ở nhà với nhau, buổi tối Vinh không khóc chỉ ngóng loanh quanh, nhìn bà ngoại có ý dò hỏi: “Ba mẹ con đâu chưa về?” Bà ngoại dỗ dành: “Vinh ngoan ngủ với ngoại, mai ngoại cho con đi thăm em bé!” Nghe thì nghe, nhưng rồi Vinh lẫm chẫm đi ra bàn, vói lấy chùm chìa khóa, ngoại đi theo xem cháu làm gì

Đọc tiếp “Ngày Của Tháng Sinh!”

Khoảng Trống

Khoảng Trống Cảm giác khó chịu khi lên xuống cầu thang máy lần đầu, vừa trở lại với tôi.
Thang máy bây giờ thông dụng mọi nơi, không như ngày xưa tại Việt Nam, thang máy chỉ có trong các công sở của Mỹ và vài tòa cao ốc dành cho người ngoại quốc, trên đường Hồ Xuân Hương. Cảm giác không trọng lượng, khi được nhấc bổng lên cao hay khi rớt xuống làm tôi xây xẩm nhờn nhợn, chỉ khi thang máy dừng hẳn lại mới hết.
Đọc tiếp “Khoảng Trống”

Thơ Viết Cho Tháng Mười

…..

Năm mươi mấy năm xưa tôi chưa có tuổi nào
Sao bây giờ chợt tuổi đâu nhiều thế ?!!
Ai cũng phải qua một thời tuổi trẻ
Tôi ước gì tôi níu được thời gian …

Giữa hai đầu trời đất mênh mang
Tôi cát bụi nên làm gì có tuổi ?
Em ơi, xin đừng gặng hỏi
Tuổi tôi bây giờ bao nhiêu ….

Ngày của người ta từ sáng đến chiều
Ngày của tôi dài từ niềm vui này đến niềm vui nọ
Chợt một lần niềm vui giận hờn không đến nữa
Ngày của tôi là đêm …..

Tháng của những người yêu tính bằng những cuối tuần ăn kem
Tháng trong tôi cộng bằng những lần được nghỉ
Như người lính bỗng được rời vũ khí
Tôi được buông chiếc cần câu cơm ….

Một năm người ta đếm bằng lịch treo tường
Tôi đếm năm của tôi bằng những lần được mất
Thời gian cũng phũ phàng như sự thật
Sẽ chẳng bao giờ biết đợi biết chờ

Mỗi sáng dậy thấy mình già hơn xưa
Chiếc gương lau mãi mà vết hằn chẳng sạch
Ngay cả nụ cười cũng nhuốm màu hổ phách
Tự hỏi mình nên buồn hay nên vui ….

Thử một lần kéo thời gian giật lùi
Dẫu trong cơn mơ, cũng sẽ là hạnh phúc
Giữa tháng Mười, mùa thu ngủ gục
Mặc cho lá vàng rơi rơi ……
Buì Chí Vinh
thothang10-10-11
* Ba mươi mấy năm xưa tôi chưa có tuổi nào –

Phai – thơ Phù Dung – Nhạc Ấu Tím



Trình Bày: PhuongKhanh

Phai
Về đâu chiếc lá héo – Về đâu chiếc lá khô! Thu đã ngoài song đợi, mùa đã đông phong chờ!
Một lần thân hóa bướm, một lần thân đã hoa,
một đời trăng đã úa, một đời sao đã sa
Đính sao trên mắt đắng cài trăng lên môi cay
Gởi bướm vờn theo nắng giữ hoa tàn trên tay.

Phù Dung

%d người thích bài này: