MỜ A. . . MA

Mười cô con gái có chín cô thích xem bói và mười cô sợ ma, nhiều cuộc tình khởi đi từ hai sự sợ hãi này, các anh chỉ cần đọc sách xem chỉ tay để biết đường tình ái, đường hôn nhân, đường tử tức, đường tài lộc đường học vấn và nhất là có chút khoa ăn nói là “đường tình ái” của anh chàng thênh thang ngay. Chuyện sợ ma thì cần có công chờ đợi có ngày (mời) nàng đi cine. Cần lựa loại phim có vài đoạn hồi hộp ma quái chen tình cảm lãng mạng, vài pha li kỳ kiểu như Dracula đẹp trai hẹn hò cùng người đẹp, hôn nàng say đắm để nàng mê man, tiếp đó là ghé răng cắn vào cổ hút máu. Tỉ lệ sáu đến bảy mươi phần trăm nàng rú lên ôm mặt, ngay cả ôm choàng lấy người bên cạnh, bất chiến tự dưng thành, cái thuở nam nữ thọ thọ bất thân, nắm được tay đã đạt tám mươi phần trăm được hôn, đằng này được ôm thì hơn trăm phần có cau trầu dính dáng đến! Thôi chết lại đang kể chuyện xưa tích cũ, thời nay đâu có việc này nữa, ngay tại Việt Nam bây giờ thanh niên thiếu nữ đã xé toang hoác mọi biên giới ngăn cản việc giao thiệp mật thiết giữa nam và nữ, nhất là cha mẹ ngày nay cũng đã khác ngày xưa, sự giáo dục con cái hơn năm mươi phần trăm “nhờ Trời!”
Sợ ma hay không? Là câu dành cho các ông, các bà chắc chắn sẽ trả lời: “Sao lại không, ma không sợ, sợ gì chứ!” Nói thế nhưng các bà lại thích nghe kể chuyện ma, đọc truyện ma, nguồn cung cấp vô tận để các bà thưởng thức chính từ các ông, Bồ Tùng Linh – Người Khăn Trắng ngay cả nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn bây giờ cũng viết về ma.
Khi kể chuyện, câu đầu tiên người kể hay dùng là: “Chuyện có thật – chính mắt tôi thấy!” dĩ nhiên nếu không có câu mào đầu như thế thì câu chuyện bớt thật đi chút chút.
Ma là gì? Theo định nghĩa của tự điển liên mạng, danh từ Ma có nghĩa là người đã chết đã thuộc về cõi bên kia, cõi âm, không còn phần vật chất sờ mó được chỉ có phần linh hồn, đi hổng trên mặt đất, nhẹ như mây như gió – Ma cũng có ý chỉ bất kỳ một người nào đó không rõ rệt thí dụ như,
– Chẳng có ma nào ở đó hết á! Đọc tiếp “MỜ A. . . MA”

Tĩnh

Không xôn xao làm sao biết tĩnh – không đón chào sao có một chia tay!
Không đến thăm nhau sao biết có luyến lưu vì đêm sang quá vội,
chưa kịp nói cười đã hết một đêm vui.
Tháng 10 của tôi luôn có bao tình,
đọng lại trong lòng món quà không mở vội, tôi để dành gậm nhấm mỗi ngày chơi!
Ừ! Thì tuổi sang như gió thổi, như mây trôi, ai muốn kéo lại? Tôi thì không cứ để mặc – theo mùa trôi Thu đến chớ ngại ngần!
Rồi Đông sẽ qua và rồi Xuân lại đến, vòng tròn thời gian con tạo khéo xoay!
Và mỗi năm, tôi có lúc ngắm nghía chính mình, tuổi như lá đếm hoài không ra số.

%d người thích bài này: