Hạc Giấy Lưu Tình

Đời người có những khoảnh khắc không sao quên đi được, có khi khoảnh khắc ấy do người khác tạo ra – và có lúc mình phải tự tạo nên nó.
Tôi đã tạo cho tôi một kỷ niệm thật đặc biệt tại Nhật, trong khuôn viên “Peace Memorial Park” tại thành phố Hiroshima nơi cả thế giới biết đến vì trái bom nguyên tử được xem là oan nghiệt ở một góc nhìn – và đứng ở góc độ khác, cũng nhờ hai trái bom nguyên tử ấy mà chế độ hung hãn quân phiệt Nhật bị tiêu diệt, lò lửa thế chiến thứ hai được dập tắt ngay sau đó vài tiếng.
Chẳng ai sống mà thèm chiến tranh – ghét hòa bình, đại họa Hiroshima khiến cả thế giới hốt hoảng, con số 40 triệu người chết, so với vài triệu trong đó có hai triệu người Việt Nam, có lẽ là cái giá con cái Thái Dương Thần Nữ đã phải trả quá đắt. Đến nay, tôi, một người Việt Nam, ghé thăm đất Nhật đã cúi đầu trân trọng khi ngắm cảnh hoang tàn của sườn nhà còn trơ khung, trên mảnh đất được gìn giữ như bảo vật, để con cháu nhìn thấy lịch sử của cha ông đã gây ra và hậu quả họ đã nhận lãnh. Đọc tiếp “Hạc Giấy Lưu Tình”

Chữ

Bớt đau, nhóc nhách với nắng – dọn dẹp đám lá khô – đêm qua sấm chớp đùng đùng San Jose có sấm chớp – thật không? Thật mà.

Nhìn gốc cây mận mình trồng tưởng nhớ người bạn thân thiết, nay đang được “hóa kiếp” – nếu cách đây chục năm, tôi sẽ “gân cổ lên cãi lấy được” để chàng không xuống dao trảm nó! Bây giờ tôi hiểu “có đến ắt có đi” lý do già quá rồi cành khô gẫy, hết hoa chẳng trái “nàng sống mà tim như đã chết” là một, rễ của nàng ngày càng quá quắt len lỏi vào cả những nơi không nên len vào – nàng âm thầm kiểu “già lên lão làng” mỗi ngày lấn một chút vào gần nền nhà: “Cái nhà là nhà của chúng ta! em mà không cho anh trảm nó, ân hận không kịp đó cưng!” Có lẽ tại lời ngọt rót vào tai mà mình ừ cái rụp Đọc tiếp “Chữ”

%d người thích bài này: