Chung quanh chị tôi len là len
thuở xuân thì chiếc khăn quàng dang dở
mối tình đầu chết non không pháo hoa xe cưới
chị âm thầm đan cho hết mảnh tình
có nước mắt ngậm ngùi chảy tí tách vào tim!
Chị đan tiếp chiếc áo thiếu phụ ngại ngần,
các em sau lưng thúc hối, “chị còn chờ gì thêm nữa!”
Thân sau thân trước vừa xong, hai cánh tay vừa ráp
chiếc áo choàng qua đầu, màu xám lông chuột ấm áp
chưa kịp trao tay tỏ lộ ân cần
người ta không còn kiên nhẫn, ngoảnh mặt quay lưng!
Lời khen dáng chị gầy ngồi đan như tranh vẽ
chỉ còn là quá khứ.
Chị đan vớ nón cho cháu,
những đứa cháu mũm mĩm xinh xắn gọi chị là bác
chị đan áo lạnh đan thú nhồi bông cũng cho cháu
nhừng đứa cháu nghịch ngợm gọi chị là cô
len quanh chị, bao màu len rối kết vào nhau
chị gỡ từng sợi, đan chăn đắp cho mình
mùa đông lạnh gấp đôi không gian chập chùng trắng xóa!
chiếc chăn len màu sắc không đều đẹp như tranh Picaso
có con mắt trinh nữ tròn xoe không hồn!
Cửa mình khép kín chưa lần được mở toang đón hạt mầm cứu chuộc
Chị tôi chậm chạp đan tiếp những hàng len vô định, chẳng biết chị đan gì
cho ai? chung quanh chị đời hối hả xoay vần!