Chuyện Kể Của Hắn

Chuyện tình yêu một thời tuổi trẻ – một thời của gió táp mưa sa đất nước đảo điên ngày 30 tháng 4 1975 – để bây giờ, sau bao nhiêu năm dài bật lời trăn trối để liệm chôn mối tình đầu. Em không là người yêu – em chính là tình yêu của tôi! Mời đọc.



Họ làm quen nhau bằng thư từ qua lại do sự giới thiệu của chú K., một người bạn thân của hai gia đình. Năm đó, cô đang học sư phạm Phước Tuy để làm cô giáo tiểu học, còn hắn đã là sinh viên sĩ quan nửa năm thứ ba trường Võ Bị Đà Lạt.
Hơn sáu tháng sau, nhân chuyến công tác cổ động ứng viên cho khóa 30 tại Sài Gòn, hắn về Vũng Tàu thăm nhà và họ gặp nhau lần đầu tiên.
So với mấy người bạn gái hắn quen, cô không đẹp nhưng thùy mị, dễ nhìn. Đọc tiếp “Chuyện Kể Của Hắn”

Trống

Lấp đầy khoảng trống bằng len – lấp đầy trí óc bằng mũi lên xuống – xoắn trái xoắn phải, thêm bớt để giữ đủ thăng bằng.

Ôm vào lòng sợi ấm áp – nhớ đến bà cụ kể lể: “Ngày Mẹ gần sanh chồng con, mẹ vần ráng đan xong áo cho người ta để lấy tiền, thuở ấy bên Thái khổ lắm, ngoài đan mẹ còn phải chằm nón, con biết chằm nón không?”

Đan – thêu – chằm nón kiếm tiền để sống, thời khó khăn nghèo khổ, bao phụ nữ Việt Nam đã từng? Tôi đan xong cho cụ chiếc áo lạnh hai năm về trước, lần cụ nằm nhà thương sau khi mổ. Ừ, đan giúp cho đầu óc nhẹ nhàng thanh thỏa . Niềm vui hoàn tất một chiếc áo chiếc khăn hẳn cũng vui như hoàn tất xong một đời người, có lúc rối rắm, có lúc buồn vui, thêm chút vui bớt chút buồn, ngược lại, thêm chút buồn bớt chút vui – quan trọng là thực hiện nó với sự kiên nhẫn, với tấm lòng tha thiết ân cần.
Chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá úa, mẫu từ

http://brookenelson.com/leafscarfpattern.html

Leavescarf

Leavescarf

1928 – 2012

Từ cửa sổ đốm sáng bay lên
thăng hoa đời sống nhiệm màu
Thời con gái má hồng tóc xõa
Tim trinh nguyên Mẹ cũng đã mộng mơ
Tình đầu không trọn,
Tình vợ chồng sáu mưoi hai năm bền vững gối chăn!
Tám mươi ba năm, bao ngàn ngày đã khóc
Tám lần khai hoa nở nhụy nhọc nhằn
Bệnh tật đớn đau như mùa đi, mùa đến
Xuân nở hoa – hạ ấm mạch chuyển lưu
Thu chắt chiu ngậm ngùi màu lá úa
Đông kim châm da thịt trĩu nghẹn ngào
Vật vã khóc gọi tên chồng ngày an táng
Vói tay theo mòn mỏi đôi năm!

Đốm sáng linh hồn rời nhục thể thảnh thơi
Bình dưỡng khí tắt đi, Mẹ chẳng cần đến nữa
Gót chân lạnh,tay lạnh mặt lạnh
Nụ cười hồn nhiên đám mây trắng ngoài song

Mẹ đi bỏ não phiền ở lạị
Cõi tạm giăng giăng, mưa khóc tiễn đưa
Con nhớ Mẹ tim nặng niềm thổn thức
Giữ nửa khóe cười dấu lệ vào trong!

Vĩnh biệt Mẹ!

%d người thích bài này: