Tuổi

Thêm chút tuổi
Thêm chút tình
Chút chân chim khóe mắt
kiến ánh nhìn hồ như!
Hồ như đã thoắt xuân thì
Hồ như đã luống thu phân cuối mùa

Đọng trong khóe nụ an nhàn
Tụ trong tim nguồn hạnh phát
Ta và Người tuy hai mà một
Ta với Đời hòa nỗi buồn vui!

Chia nhau một thoáng ân cần
Nụ hoa vừa chớm, cỏ vờn nắng hanh
Chiếc lá còn vướng trên cành
Dù khô vẫn luyến nhánh mềm chưa buông!

Tạ ơn đời
Ta
Có nhau ngày tuổi mới

Pink – Nơ Hồng

null

Mỗi sáng thức dây, khi còn nằm trên giường êm – nệm ấm, tôi thì thầm tạ ơn tất cả các Đấng trên cao, trước khi nhắm mắt ngủ, tội thì thầm một kinh Lạy Cha ba kinh Kính Mừng một kinh Sáng Danh.
Tôi biết đời sống con người không đủ 100 năm, cho dù người ta thích phóng đại khi chúc tụng nhau, nhất là phần đông bạn bè và những người tôi quen biết cùng thời đã sống đã trải qua một quá khứ đầy dẫy tai ương bất trắc. Người cựu chiến binh đối diện với bom đạn tù đầy thiếu thốn chất dinh dưỡng, kẻ sống tại địa phương đối diện với nghèo đói cô lập ngày đói ngày no nên hiện tại bây giờ dù cơm áo dư thừa, thuốc men đầy đủ vẫn mang những chứng bệnh ẩn mình chờ kết thúc!

I nói: – Cô quen biết nhiều nên đi đám ma nhiều!

Có thể đúng, ngay trên con phố nhỏ này tôi đã tiễn Trần Viết Minh Thanh – Đồi Cù – THuynh, những người bạn ra đi khi còn quá trẻ để buông bỏ mọi sự.

Ngay bây giờ, tôi lo lắng mỗi ngày, tôi làm việc với tất cả nỗ lực tôi có, giúp cho người chủ – người bạn – người bác sĩ trong phòng mạch của tôi, thu xếp ổn thỏa bao nhiêu tiểu phẫu đại phẫu cần thiết cho bệnh nhân, trước khi ông nghỉ ở nhà, văn phòng sẽ đóng cửa tạm thời trong thời gian ông đưa vợ đi mổ ung thư não lần thứ ba.

Tôi đối diện tiếp xúc với những người có bệnh, tâm lý của mỗi người bệnh khác nhau, phần tôi học được một điều là trân trọng hơi thở trân trọng sự sống và làm tất cả mọi điều mang lại niềm vui – vẻ đẹp chung quanh không gian tôi có. Chia niềm vui tôi có đối diện với nỗi lo âu tôi có, tìm cách gìn giữ hơi thở sức khỏe riêng mình, có khỏe mạnh mới có thể giúp người bên cạnh – đôi khi tôi bắt gặp trong tôi nguồn sinh lực không tràn đầy như cũ – chỉ cảm cúm chút thôi đã lả rũ như cành hoa thiếu nước đôi ngày.

Tháng 10 tháng của chiếc nơ hồng – bao nhiêu bạn của tôi đang chiến đấu với cơn bệnh ung thư. Nguyện xin mọi nguồn Thánh Ân đổ tràn xuống các bạn tôi, đang chiến đấu mỗi giờ trong trận chiến mà đối thủ chỉ nhìn thấy trên màn điện quang MRI – XRay mờ mờ đốm trắng ngay trong thân thể của họ, chẳng biết rõ nguyên do từ đâu nó đến.

Chiều Thơ – Văn Trần Trung Đạo San Jose

AT_TTD2

AT_TTD

Bài viết trên báo V-Times đã 10 năm được cô em gởi cho đọc lại vui trong lòng, nhất là hình xưa, 10 không thể nói là ngắn – nhìn hình biết thời gian trôi trôi trôi.

Chiều qua, chủ nhật ngày 6 tháng 11 năm 2005, tôi đi dự buổi ra mắt sách của anh Trần Trung Đạo.
Buổi chiều rất bình dị mùa Thu, không nồng ấm nắng Xuân, không hực vàng nắng Hạ. Buổi chiều bình dị vì nắng rất mềm lá không ngồn ngộn sức sống, lá nhè nhẹ chuyển mình lặng lẽ rơi.

Đến nghe những vần thơ, nghe lời tự sự của một nhà thơ trong thính đuờng truờng trung học Yerba Buena tọa lạc tại 1855 Lucretia Ave Thành Phố San Jose, tiểu bang California nước Mỹ. Tôi nhận ra trong hội truờng, hơn hai phần tóc bạc, một phần ít thôi tóc vẫn còn đen. Bên lề buổi ra mắt sách là những hẹn hò cho một buổi văn nghệ, cho một ngày ra mắt thi phẩm mới, sáng tác mới.

Những bài thơ của anh Trần Trung Đạo là những bài thơ xoáy vào tim người đọc, những bài thơ như mũi dao đâm xộc vào luơng tri con người, những bài thơ có lửa để nhóm lên tình nhân đạo, nhắc đến mẹ đến em đến chị, đến anh đến cha đến ông , đến một thân phận Việt Nam, đến một thời đại Việt Nam máu và nước mắt đã hòa vào nước biển. Anh vẫn viết tiếp những bài văn có lửa cho từng biến cố xảy ra trên quê huơng Việt Nam . Lý do tại sao tôi biết anh, trân trọng những điều anh viết và tôi có mặt lần này . Lần trước tôi chỉ vừa đặt chân đến San Jose qua chuơng trình HO , nên không đuợc dự.
Đọc tiếp “Chiều Thơ – Văn Trần Trung Đạo San Jose”

Lại Táo

Hứa kể tiếp, giữ lời kể tiếp!
Ừ, cây táo trồng lúc cô lớn đã lấy chồng, đi học xa nhà, lúc ấy cây chưa cho trái to trái bé, trái nhỏ trái to, nên chưa đóng thùng gởi bưu điện cho con! Cô Út thì đựoc gởi mỗi năm, cũng phải ba lần là ít.
Tối qua gọi điện thoại cho Khiêm của bà ngoại, chúc sinh nhật cháu, mới đó đã lên năm,

DSC_4178_s

20151001_213832 (2) Đọc tiếp “Lại Táo”

Táo

Xứ gì mà đến cây cối cũng hạnh phúc sung sướng, vẻ hạnh phúc tóat lên từng chiếc lá, lá mướt mọng, trái lúc lỉu, chim ghé thăm líu lo mỗi sáng.

Cây lên mấy mà giỏi vậy nhỉ, cháu nó hơn mười tuổi rồi đó! Cho nó ăn uống gì mà phổng phao tươi tốt thế? Tuyền là đất thôi hà, à có một điều này, không biết có phải thế không nhưng phải kể ra kẻo mà thành “giấu nghề” gốc cây này là nơi mình ra ngồi làm cá, có cái ghế tự chế, cái thau, cái thớt con dao, y như ngày còn ở quê nhà ra sàn nước làm cơm, bên cạnh bụi tre tàu, dưới bóng râm của cau của bưởi, có mùi thơm của khóm dứa, khóm nguyệt quế. Bên này khí hậu không hợp để trồng nguyệt quế ngoài vừon, có trồng cây bưởi để lấy hương nhưng cây bưởi bị chết mất vì tội của Ngài, Ngài là ai ha? Ngài là Yêu Dấu là Mình ơi, khi không làm điều sai trái, còn có lỗi là được lên chức Ngài cao tít tắp cung mây, tỉ lệ thuận với cái giọng “chanh chua nhưng giả bộ ngoan hiền” của tác giả này này!

IMG_1690-s

Cây bưởi ra trái được bốn mùa, sau năm năm mình chăm mình bón, mình nâng mình niu, mỗi mùa Tết bạn ghé cắt đem về chưng bàn thờ cúng Giao Thừa, vậy đó mà Ngài bức tử nó đành đoạn, hai đứa nó Bưởi – Táo giao cành xoắn xúyt, mùa Đông Táo trụi lá, mùa Đông lá bưởi xanh mơn! Ừ cứ nói đến em Táo lại nhớ đến anh Bưởi tội hết sức mà, thân có thế mà Ngài cho những cả xô vôi bột, nghe đồn vôi là chất kềm hóa giải chất acid khiến trái chua thành ngọt! Trời Đất, làng xã quận huyện ơi, vôi nó nóng cho vào nước xủi bọt con bọt cái, thì lá nào còn hoa nào chịu nổi chứ! Thế là có người ngồi khóc một ngày Xuân, dĩ nhiên rồi, lúc ấy cây đang đơm hoa, chuẩn bị cho trái cuối Thu. Ôi nhắc đến mới nhớ từ lúc đơm hoa đến khi trái ngon ngọt lâu ghê là lâu, đến cả năm chứ đâu có ít. Nhớ thương bao nhiêu, cũng đành nghiến răng chịu đựng, vì đã ký giấy giao hết mảnh đất có bao nhiêu cỏ cây hoa lá cho Ngài cai quản, muốn làm gì thì làm, thân này đây còn ký giấy chung thân với Ngài thì mảnh vườn tí ti ấy có kể là chi chứ!
Từ cô Táo mình nhẩy sang chàng Bưởi, thôi nha vòng lại nàng Táo vào ngày mai, hết giờ nhiều chuyện rồi!

%d người thích bài này: