Càn Khôn Thập Linh

Mới vừa đó đã tập được vài năm – các thế có sự biến đổi để phù hợp hơn với những người mới tập – Cám ơn sự dìu dắt của anh chị Nguyền Minh Châu, một trong những người thầy tận tâm ân cần trong môn tập Càn Khôn Thâp Linh

Năm 2009 Đọc tiếp “Càn Khôn Thập Linh”

Bước Không Qua Số Phận – Đỗ Duy Ngọc

Đỗ Duy Ngọc sanh năm 1950 tại Đà Nẵng, hiện đang sống tại Sài Gòn. Ông kể lại cuộc đời mình và người bạn chí thân tên Nhân (Siêu Nhân) mà ông cho là một THIÊN TÀI BỊ ĐOẠ. Cả 2 người đều là Sinh Viên ưu tú du học ở Pháp …Cuộc đời 2 người thăng trầm theo vận mệnh từ năm 1964 đến năm 2011 là một đoạn đường rất dài …Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện hồi ký rất hay! Mời bạn đọc:

BƯỚC KHÔNG QUA SỐ PHẬN

Những lời thơ của Nguyễn Du vẫn còn vang vọng đâu đây:

Có tài mà cậy chi tài,
Chữ tài liền với chữ tai một vần.
Bắt phong trần phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao. Đọc tiếp “Bước Không Qua Số Phận – Đỗ Duy Ngọc”

Mango


Giống như có ai ghé chơi để lại quà cho mình ha


Mở webcam cho hai cháu xem, hai đứa nó mở tròn mắt nhìn con két trên vai bà ngoại, gọi báo cho animal control và để lại số phone, cho chủ cũ biết ai đang giữ nó. Nhìn chân chú chàng có đeo số, hẳn là chủ cưng lắm đây, bảo nó kiss kiss, nó kiss ngay miệng phát ra tiếng hẳn hoi “chút chút”… wowwwwww

mango

và nay là thành viên của gia đình rồi

Khai Bút

Nhâm Thìn 2012

Mở những tờ lịch cũ – 1978 – 1980 màu giấy ố vàng có trang không thấy rõ! Những dấu mưc chi chít ghi đầy những sự kiện đã xẩy ra trong thời gian ấy, tiền hụi, tiền giao hàng, tiền thiếu tiền dư,

mùi hương trầm, quyện mùi cà phê – mở cửa mùi mưa hăng hắc – mùi của cây lá cỏ khao khát mưa, được hứng mưa dù chưa thỏa nỗi khát khao mong nước.
Cả tháng nay vùng thung lũng hoa vàng không có mưa, triền đồi không phủ màu xanh, chập chùng màu cỏ úa, màu nâu đất màu vàng khô. Hương ngày đầu năm của đất trời trao tặng.
Đồng hồ điểm 5 tiếng anh đã lìa nhà, đi về hướng Bắc – nụ hôn ngọt như đã từng mấy mươi năm – trên bàn hoa bánh trái cây mừng ngày đầu năm Nhâm Thìn, vương vấn một khắc xuân xưa.

Nhánh đào ngoài sân đã nở sớm, hoa lan nhiều nụ chưa hé – vài nhánh hoa xanh ngọc góp đóa hàm tiếu chào xuân . Sáng mồng một có mưa giao hòa cùng đất. Nhìn lại quá khứ yêu quá ngày hôm nay, ngày đầu một năm.

Ngọt ngào vị cà phê trên lưỡi, hương trầm, hương hoa, cả hương mùi thức ăn đang sôi trên bếp.

Cung Chúc Tân Xuân Mình

Đã Năm Mới Chưa?



– Vừa viết về năm mới – nay đã lại năm mới, chỉ ngày tháng là thay đổi, mọi điều khác dường như chững lại, một năm 365 ngày không đủ dài để thay đổi, cũng không ngắn khi nhìn các cháu cao lớn hơn mình, mới hôm nào cu Vinh còn ẵm ngửa nay đã chạy chơi trong vườn, lăng xăng thả thức ăn cho cá, chơi cầu tuột, leo dây . Năm nay tôi dành thì giờ cho chính mình, cho gia đình nhiều hơn, ngưng các hoạt động bên ngoài, để thảnh thơi dành thì giờ cho hoa cho vườn cho cháu.

Hỏi mãi lòng mình, đã thật sự đón chào Tết Tây chưa hay vẫn còn chờ đón Tết Ta! Hỏi vậy thôi trả lời khó quá, vừa nghỉ lễ gần hai tuần suốt từ trước Giáng Sinh thứ tư 22 tháng 12-2010 đến thứ hai 3 tháng 1-2011 vẫn còn là ngày lễ, vẫn còn được nghỉ. Hết Giáng Sinh – Tết Tây sẽ phải chờ đến cuối tháng hai mới có lễ nữa, chỉ là lễ ngắn ngắn thôi. Tết Ta năm nay vào ngày thứ năm vẫn đi làm như thường, chẳng nhẽ xin nghỉ bệnh, người mình kiêng sợ dông cả năm, nhất là bây giờ có việc làm là một điều hạnh phúc.
Đọc tiếp “Đã Năm Mới Chưa?”

Mùa Xuân và Tình Yêu

– Ê ông kia theo tụi mình kìa Thủy.
Vừa dựng chiếc xe PC Song vừa ra dấu cho Thủy thấy một anh chàng vừa quẹo xe vào cổng chùa.
– Sao mày biết?
Song trả lời:
– Theo từ đường Hồng Thập Tự tới giờ đó bà, ngồi đàng sau chả hay gì hết.
Thủy mỉm cười:
– Ðể Thủy phá nghen.
Hai đứa kéo nhau sang nhà khách, anh chàng “đi theo” cũng tò tò sang nhà khách. Tướng tá kha khá có hơi lầm lì một chút, môi mim mím ra vẻ nghiêm trang.
Thủy lên tiếng:
– Anh anh, anh gì đó ơi anh có tiền lẻ không ?
Anh chàng hơi sững người:
– Cô gọi tôi?
– Dạ, tụi này định mua nhang mà quên ví ở nhà rồi.
Anh chàng lúng túng:
– Tiền lẻ tôi không có nhưng có tiền chẵn.
– Tiền chẵn cũng được, nhà chùa có tiền thối mà.
Anh đưa tờ giấy năm trăm đồng có hình con cọp, Thủy nhận ngay cẩn thận dặn dò :
– Anh đứng đây đợi nha, chút Thủy đem tiền ra thối lại há.
Anh hiền lành : Đọc tiếp “Mùa Xuân và Tình Yêu”

Phải Chăng ?

Mùa đông năm ấy, gia đình tôi đến thành phố Edmonton, thủ phủ của tỉnh bang Alberta, miền trung tây Canada. Thời gian đó, nhiệt độ ngoài trời ở đây rớt xuống gần 32 độ trừ (độ C). Ngày nào tuyết cũng rơi. Tuyết bay đầy trời. Tuyết trắng phau mặt đất. Tuyết đọng trên những cành cây bốn mùa trụi lá trông giống như những nhánh pha lê. Tuyết và nắng ôm nhau run rẩy. Ban đêm trời cũng sáng trưng như ban ngày. Máy sưởi chạy suốt hai mươi bốn giờ, nên mái nhà nào cũng nhả khói không ngừng. Cảnh vật về mùa đông ở đây, chỗ nào cũng giống như những chiếc thiệp Noel, hoặc những trang hình trong các tập san quảng cáo du lịch của các nước Âu Mỹ. Đọc tiếp “Phải Chăng ?”

Sao Mà Yêu Quá Đời Ơi!

Cũng mùi cà phê thơm, có thể cùng tỏa ra từ chiếc cốc pha bằng điện, bây giờ ai dùng cái phin nữa nhỉ – xay cà phê cũng bằng điện, tiếng xay xoèn xoẹt những hạt cà phê rang sẵn Starbucks nhảy múa trứoc khi nát ngấu.
Hai muỗng, hai “cup” hai phút – hai mươi giây – tí đường tí sữa- tí kem – ôm trong hai tay và nghe bài hát ! Đọc tiếp “Sao Mà Yêu Quá Đời Ơi!”

Tí Tách Bếp Vui

Tí Tách Bếp Vui

Năm lên tám tuổi tôi biết làm bánh bông lan, vì quá dễ, một chén trứng vịt cộng một chén đường, một chén bột là xong. Kế bên nhà tôi trong xóm Bàn Cờ là ngôi trường dậy cấp tiểu học do cô giáo Tư mở. Gọi là trường nhưng nó là ngôi nhà hai tầng, được xếp bàn ghế cho cô dậy học. Tiếng học trò đọc theo cô ê a giọng miền nam thật ngọt:

Hột gà tròn, hột gà nứt, hột gà bể
Lưỡi câu cụt, lưỡi câu dài, vòng bắt heo! Đọc tiếp “Tí Tách Bếp Vui”

Báo

Sáng thứ sáu được nghỉ làm ở nhà, không cần phải lầu bầu “ti gi ai ép” (TGIF) trong văn phòng, tôi khoác áo nghỉ làm đi mua thức ăn sáng. Phải giải thích về cụm từ “khoác áo nghỉ làm” có nghĩa là mặc bất cứ áo nào gần tầm tay, không cần phải tìm đúng màu, hợp sắc cùng quần, cùng dép, cùng ví cùng mấy thứ lỉnh kỉnh vòng tay, kẹp tóc và nhất là không trang điểm gì hết, như khi đi làm. Có những lúc chẳng cần “điểm phấn tô son lại” cũng dám “ngạo với nhân gian nửa nụ cười.” Đọc tiếp “Báo”

%d người thích bài này: