Tháng 4 – 2023

28 tháng 4 hồn tôi tịnh lắng
Ngẫm lại tháng ngày 48 năm qua
Được mất của ai tôi không rõ
Riêng phận mình tôi biết tôi còn

Còn nỗi nhớ một thời hoa mộng
Còn nỗi đau một thuở bôn ba
Còn tình yêu cùng người chăn gối
Còn bạn bè một thuở nào xa

Còn vết sẹo đã thôi hành hạ
Suốt canh dài thấp thỏm lo âu
Còn chia sẻ ngậm ngùi quay quắt
Nỗi lòng đau vượt biển sóng gào!

Tôi còn thở còn yêu còn hát
Tạ ơn đời còn cỏ biết nở hoa
Mùi hương ngọt tiếng chim ríu rít
Đã dạo chung một nhịp an hoà!

Tạ ơn Trời khổ đau và hạnh phúc
Đã âm thầm nên một trong tôi
Thanh thản ngắm vòng luân hồi cuộn
Tà áo thanh xuân tan vào mây trôi!

Xin đừng lay hỏi nhớ gì
ngày 30 tháng Tư năm ấy
– tờ lịch bóc đi
không gắn lại bao giờ!

Thả nó bay đi còn tôi ở lại –
mắt rưng sầu môi cười nụ khoan dung!
Ôm chầm lấy niềm đau nhân loại
bậc thánh nhân cũng hóa khù khờ!

Tôi buông vậy! Xin đừng trách nhé
Đây đóa phiến hoa tạ lỗi cùng người!

Ô Mai


Không có nghĩa là người tên Mai có nước da bánh mật hay đen giòn đâu đấy – anh chàng Trò Tê cho bài viết bằng tiếng Trung Hoa về món ăn vặt Mơ Mai làm thành màu đen thui ngẫm ra đúng thật, hoa mai hoa mận kết thành trái mai trái mơ, chúng nó cùng gia phả thì phải, hoa giống nhau trái cũng chua chua giống nhau đứa thì da trơn láng gọi là trái mận, đứa nào da có lông tơ thì gọi là mơ!
Xuân đến hoa mơ hoa mận nở – gái Xuân giũ lụa trên sông Vân (Nguyễn Bính) Đọc tiếp “Ô Mai”

Vắng

Sáng nay ngó ra ngoài song cửa, bụi hoa vàng cho hương ngọt đã ra đi – ừ thì phải đi thôi, gốc bị mục rồi ngọn của hoa khô và rũ xuống – từ dấu hiệu này mới biết ra rễ đã đau đã bệnh ngấm ngầm từ bao giờ! Bệnh gì không rõ sẽ được gọi là ung thư cancer, ừ nhìn cũng giống ung bướu thật đấy rễ nó bị phình u và mục – đời cây hẳn cùng giống đời người!
Cám ơn hoa đã vì ta nở bao nhiêu năm, mùa đông hoa nào cũng héo chỉ giàn hoa vàng này nghinh ngang gió lạnh nở hoa – mùi thơm dịu dịu ngất ngây khi cửa mở, hương nhẹ bay vào nhà.

Giàn hoa lài vàng – mình gọi thế chứ tên của cô ấy là Yellow Jessamine , Carolina Jasmine, Evening Trumpet Flower, tên khoa-học là Gelsemium Sempervirens, cây này có tính độc Strychnine y như hoa Trúc Đào Oleandrin nên thôi vậy, chỗ này sẽ dành cho giàn hoa Thiên Lý – hoa thơm lại ăn ngon.

Ra vườn bây giờ khoảng 10 giờ không sớm hơn được, trời vẫn lạnh mùi hoa bưởi hoa chanh thơm nức mũi – cây mơ năm nay ít trái có bao nhiêu hoa thì bị bão đánh dập vùi – nhưng cây sơ ri lại có nhiều trái tha hồ cho Heo Hồng hái cho vào giỏ.

Hoa Hạnh Phúc Red Bud đang nở hoa – cây nào ra hoa lúc lỉu cũng được gọi là hạnh phúc, đôi khi hạnh phúc đâu phải là tràn lan là thật nhiều chi chít, chỉ cần dăm ba cũng đã đủ vui suốt ngày cơ mà!


Phục Sinh

Con bé hiền ơi là hiền – năm trước cái giỏ có trứng là nhờ những đứa bé khác nhặt rồi bỏ vào cho nó – năm nay lập lại y như thế – các bé khác ùa vào nhặt trứng nó đứng ì một chỗ ngắm quanh, chỉ trong vòng vài phút bãi trứng chỉ còn . . . cỏ giả, một cô bé khoảng 7 tuổi thấy giỏ của cháu không có chi hết, đổ trứng từ giỏ của mình sang cho cháu, nó vẫn nhìn và chỉ đi nhặt cỏ che lên trứng, chỉ thế mà vui!
Trước khi đến nhà thờ hai bà cháu nói chuyện, bà nhắc cháu năm trước là người khác nhặt trứng cho con, năm nay con nhớ đi tìm nhặt trứng nhé, cháu tròn xoe mắt hỏi tại sao người khác lại cho cháu trứng – bà bảo vì các bạn muốn chia sẻ cho con – năm nay con nhặt và chia cho em khác nhé. Bà nói thế dặn dò thế mà sự việc vẫn xẩy ra y như năm trước!
Cháu của mình đứa nào cũng hiền hòa không thèm tranh giành chỉ nhìn ngắm và khi về nhà mới thắc mắc tại sao, niềm vui của ông bà là các cháu mình không bị cuốn vào xôn xao chung quanh. Trước khi tiếng chuông báo hiệu các cháu được vào sân nhặt trứng tôi nghe được: “Phải chiến thắng phải lấy nhiều hơn năm trước!”. Quả thật cháu ấy khi vào sân chạy thật nhanh nhặt thật nhanh đến nỗi cái giỏ không còn chỗ để đựng, trứng từ trong giỏ bị lăn cả ra ngoài, cháu cúi xuống muốn nhặt lại làm đổ cả giỏ!
Các cháu bé xinh xắn trong ngày Chúa Phục Sinh – những cái trứng bằng nhựa bên trong có để kẹo, năm nay trứng thật đắt quá các cháu bây giờ ít khi được ngồi vẽ trứng cùng bà cùng mẹ như xưa, thời gian trôi mọi sự thay đổi nhanh và rất đáng sợ bây giờ có thêm bao nhiêu thứ giả tạo, ông bà nội ngoại lo lắng cũng chỉ thêm bạc tóc./.

%d người thích bài này: