Con bé hiền ơi là hiền – năm trước cái giỏ có trứng là nhờ những đứa bé khác nhặt rồi bỏ vào cho nó – năm nay lập lại y như thế – các bé khác ùa vào nhặt trứng nó đứng ì một chỗ ngắm quanh, chỉ trong vòng vài phút bãi trứng chỉ còn . . . cỏ giả, một cô bé khoảng 7 tuổi thấy giỏ của cháu không có chi hết, đổ trứng từ giỏ của mình sang cho cháu, nó vẫn nhìn và chỉ đi nhặt cỏ che lên trứng, chỉ thế mà vui!
Trước khi đến nhà thờ hai bà cháu nói chuyện, bà nhắc cháu năm trước là người khác nhặt trứng cho con, năm nay con nhớ đi tìm nhặt trứng nhé, cháu tròn xoe mắt hỏi tại sao người khác lại cho cháu trứng – bà bảo vì các bạn muốn chia sẻ cho con – năm nay con nhặt và chia cho em khác nhé. Bà nói thế dặn dò thế mà sự việc vẫn xẩy ra y như năm trước!
Cháu của mình đứa nào cũng hiền hòa không thèm tranh giành chỉ nhìn ngắm và khi về nhà mới thắc mắc tại sao, niềm vui của ông bà là các cháu mình không bị cuốn vào xôn xao chung quanh. Trước khi tiếng chuông báo hiệu các cháu được vào sân nhặt trứng tôi nghe được: “Phải chiến thắng phải lấy nhiều hơn năm trước!”. Quả thật cháu ấy khi vào sân chạy thật nhanh nhặt thật nhanh đến nỗi cái giỏ không còn chỗ để đựng, trứng từ trong giỏ bị lăn cả ra ngoài, cháu cúi xuống muốn nhặt lại làm đổ cả giỏ!
Các cháu bé xinh xắn trong ngày Chúa Phục Sinh – những cái trứng bằng nhựa bên trong có để kẹo, năm nay trứng thật đắt quá các cháu bây giờ ít khi được ngồi vẽ trứng cùng bà cùng mẹ như xưa, thời gian trôi mọi sự thay đổi nhanh và rất đáng sợ bây giờ có thêm bao nhiêu thứ giả tạo, ông bà nội ngoại lo lắng cũng chỉ thêm bạc tóc./.