“Người đi một nửa hồn tôi mất Một nửa hồn kia bỗng dại khờ!”
Dù biết nhiều khi dùng câu thơ của Hàn Mặc Tử diễn tả cho nỗi buồn nỗi đau thêm đậm đà ngay khi bị “bồ đá” thuở còn trẻ – thật ra rồi sẽ quên nhanh, nhưng nhờ những nỗi buồn này mà thơ nhạc có bao nhiêu là vần hay nốt lạ, để người thích hát vào buổi chiều như “người này này” thích thú nhớ lại thuở hát và có cả nước mắt nữa chứ vào buổi chiều “chạng vạng” nằm khèo trên chiếc ghế mây ôm đàn hát, cô em ngồi kế bên nói: “chưa già đã lẩn thẩn mơ màng” – bây giờ thì đúng là “già lẩn thẩn” hát véo von những bài tình ca cho tuổi mơ mòng, lại dùng thơ của Lệ Lan mà bảo: “Tôi còn trẻ lắm cho tôi mơ mòng”! Ai cấm mình nghĩ mình trẻ cơ chứ. Đã hát Lệ Đá Xanh phải hát Nửa Hồn Thương Đau cho đủ bộ – các bạn có nghe nhớ tha cho cái giọng buồn ngủ nhé – ngày xưa cũng đã từng có bao người . . . than thở bị “nửa hồn dại khờ” kia đấy vì . . . Thôi lại lôi chuyện hơn nửa thế kỷ ra khoe . . . vui mà!