Lâng Lâng Nỗi Nhớ – Phai!

Tại sao đã lâng lâng “nỗi nhớ” lại thêm “phai”?
Hình như mỗi năm Tết dần đến trong lòng lại phai đi một tị “lâng lâng nỗi nhớ” thì phải! Đôi khi mình tự nghĩ màu áo còn phai huống gì nỗi nhớ. Trời đã cho con người một điều vô cùng quý giá là “buồn tủi thì buông – vui sướng thì bám” nếu không tại sao khi đi đám ma người ta toàn nói tốt cho người đã khuất, ngay cả như mình nè chuyện khổ ngày xưa bây giờ cũng dần quên đi, nghe ai nhắc kể lại tưởng như chuyện của người nào đó không phải của mình, nỗi hừng hực vá trời lấp biển muốn thế này ham thế nọ ngày một nguội dần, nhìn mọi sự như lá đến mùa thì đổ, hoa đến lúc sẽ đơm bông, ngủ một giấc trời sẽ sáng, làm việc một ngày mệt mỏi tối sẽ được nằm xuống nghỉ ngơi. Đọc tiếp “Lâng Lâng Nỗi Nhớ – Phai!”

%d người thích bài này: