Dừa

Lâu hung không gặp chị, mùa hè mơn mởn tính qua luôn rồi chị thấy hông! Cái mùa hè hừng hực nóng ai la làng tui không biết, tui nhớ miết cái mùa hè mát rượi dưới đám lá dừa. Con đường tui đi lá dừa che rợp thương hết sức là thương. Chị đừng cười tui tội nghiệp, tui hát ví dầu ầu ơ câu:

Quê tui nước ngọt lắm dừa
Ruộng vườn mầu mỡ, biển thừa cá tôm
Sầu riêng, măng cụt Cái Mơn
Nghêu sò Cồn Lợi, thuốc ngon Mỏ Cày. Đọc tiếp “Dừa”

Hệ Lụy


(tiếp theo kỳ trước)

Khuôn mặt bà vẫn đẹp như sáp, đường nét thật rõ ràng, gặp lại bà tôi nhớ biết bao điều. Bà cũng trách cứ tôi sao không chịu lấy chồng? Năm 75 xong, hai đứa mình loanh quanh như hai con kiến bò lòng vòng miệng chén. Những buổi chiều lang thang Tự Do Nguyễn Huệ nhìn đổi thay, nhìn nhốn nháo mà buồn. Ngày bà lấy chồng vội vã, vì gia đình bà sợ con gái phải lấy “thương binh Bắc quân”. Đám cưới đơn giản vì mọi thứ đều đã được vào quốc doanh, từ vải vóc đến thức ăn đều theo tiêu chuẩn nhà nước. Để có bánh đãi tiệc, cả đám bạn trong đó có tôi ra đứng xếp hàng mua bánh đế quốc tại khách sạn Continental mỗi người được tiêu chuẩn mua năm cái bánh su-kem ( choux crème), mười đứa được năm mươi cái, nâng niu nhẹ nhàng sợ làm hư chiếc hoa kem ti-gôn màu hồng tí ti trên ngọn bánh. Lọai bánh này muốn làm chỉ cần có chút bơ, chút bột chút đuờng, thế mà đành chịu đợi chờ rồng rắn.
Ngày cưới của bà, tôi vẫn còn đơm nốt hạt khuy lên chiếc áo dài kim tuyến và nhìn bà khóc. Tôi biết bà chưa biết yêu, chẳng một lần hò hẹn, trái tim bà trong suốt thuỷ tinh. Bà khóc! Có lẽ bà tiếc cuộc chơi đang còn dang dở, hay lo sợ ngày trước mặt bỗng ràng buộc với một người mà tôi biết bà chẳng có chút tơ vương. Nếu không bất ngờ đến thăm tôi vẫn nghĩ bà hạnh phúc. Hình ảnh bà ôm con khóc, đứa bé mũm mĩm dễ thương dăm tháng tuổi. Thế là tôi biết chuyện, anh công tử chồng bà vướng vất với xì ke, ma túy, biết ra thì chuyện đã rồi, hỡi ơi! Đọc tiếp “Hệ Lụy”

Chỗ Nằm

Hòn đá lăn trên đồi – hòn đá rớt xuống cành mai – rụng cánh hoa mai vàng – chim chóc hót tiếng qua đời
Người ôm lấy muôn loài – nằm trong tiếng bi ai – Mệt quá thân ta này – tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi – mệt quá thân ta này – nằm xuống với đất muôn đời – Kìa còn biết bao người – dìu dắt tới quanh đây. (Ngẫu Nhiên – Trịnh Công Sơn.)

Chẳng bắt đầu và không kết thúc, kể lể chuyện chung quanh đời sống mỗi ngày lê thê thậm thượt, đẹp xấu thương yêu giận hờn, nụ cười nước mắt, con chim ong vội vã đôi cánh tìm nhụy hoa, chú cá trong hồ quẫy đuôi vì nóng, dòng nước róc rách tuôn ra từ chiếc vòi ẩn sau miệng pho tượng chú rùa, nằm lặng thinh trên hòn đá. Đọc tiếp “Chỗ Nằm”

Đẹp

Hôm đám tang bà tôi, cô The khóc thành thác, mình cô lếch thếch đi theo quan tài mũi dãi ròng ròng, cứ mà “Mẹ ơi mẹ ơi …” . Xe đưa thành đoàn cũng ngót trăm chiếc, bà tôi đi, cả họ kéo về tiễn. Những đứa cháu từ xa chưa hề gặp mặt, có đứa đang giữa mùa thi, cũng theo ba mẹ về chịu tang. Nhiều anh chị họ tôi không nhận ra, vì không gặp nhau đã hơn mười năm. Ai nấy đều bận đồ đen, đeo kính đen, nghiêm trang, lịch sự. Nhiều người khó chịu ra mặt, vì cô The cứ i ỉ khóc mãi không nín. Bác Phó gái lâu lâu lại chạm vai cô, nửa an ủi, nửa muốn cô rời xa xa cái quan tài đôi chút, nhưng rốt cuộc đành lắc đầu để mặc cô . Cứ thế, cái đám tang y như chỉ của riêng cô, từ nhà quàn vào nhà thờ, từ nhà thờ ra đến nghĩa địa. Táng xong thì cũng đến ba giờ trưa, mọi người kéo về nhà Bác Phó ăn uống . Tôi bảo Psi đứng đợi, có ý quay tìm xem cô The để hỏi thăm. Chợt bàn tay lạnh ngắt chạm nhẹ vào ót, một luồn điện như từ cõi âm chạy lên khiến tôi rởn da gà. Quay qua, cô The phà khói mùa đông ra như người hút thuốc, những làn khói ấy đọng lại thành âm thanh trong không trung, đương hỏi “In và Psi có cần ai chở về ? Đọc tiếp “Đẹp”

%d người thích bài này: