Hôm đám tang bà tôi, cô The khóc thành thác, mình cô lếch thếch đi theo quan tài mũi dãi ròng ròng, cứ mà “Mẹ ơi mẹ ơi …” . Xe đưa thành đoàn cũng ngót trăm chiếc, bà tôi đi, cả họ kéo về tiễn. Những đứa cháu từ xa chưa hề gặp mặt, có đứa đang giữa mùa thi, cũng theo ba mẹ về chịu tang. Nhiều anh chị họ tôi không nhận ra, vì không gặp nhau đã hơn mười năm. Ai nấy đều bận đồ đen, đeo kính đen, nghiêm trang, lịch sự. Nhiều người khó chịu ra mặt, vì cô The cứ i ỉ khóc mãi không nín. Bác Phó gái lâu lâu lại chạm vai cô, nửa an ủi, nửa muốn cô rời xa xa cái quan tài đôi chút, nhưng rốt cuộc đành lắc đầu để mặc cô . Cứ thế, cái đám tang y như chỉ của riêng cô, từ nhà quàn vào nhà thờ, từ nhà thờ ra đến nghĩa địa. Táng xong thì cũng đến ba giờ trưa, mọi người kéo về nhà Bác Phó ăn uống . Tôi bảo Psi đứng đợi, có ý quay tìm xem cô The để hỏi thăm. Chợt bàn tay lạnh ngắt chạm nhẹ vào ót, một luồn điện như từ cõi âm chạy lên khiến tôi rởn da gà. Quay qua, cô The phà khói mùa đông ra như người hút thuốc, những làn khói ấy đọng lại thành âm thanh trong không trung, đương hỏi “In và Psi có cần ai chở về ? Đọc tiếp “Đẹp”
Share this: Như Hoa Ấu Tím
Thích bài này:
Thích Đang tải...