Hôm nay chợ mở cửa
Trung Thu
Khỏi cần làm cũng có bánh dẻo bánh nướng nè – hình chụp mỗi khi làm bánh thế thôi – Những người tiểu đường không được ăn ngọt nên không cần biếu bạn hữu sợ bị la rầy – nhất là mình không biết người ta bịnh gì – người ốm gầy gầy mình hạc xương mai thường không ăn vặt – người tròn trịa xinh xinh bây giờ thường ăn kiêng – suy ra cứ chụp hình tặng nhau là tốt nhất – Mình có cơ hội làm bánh chơi đỡ sầu – nhất là vừa làm bánh vừa làm thơ:
Thơ rằng:
Thu xưa bánh ngọt mềm môi
Thu nay bánh ngọt song đôi mà nhìn
Trà không uống rượu không xin
Mỗi đứa một góc im lìm ngó nhau
Chị Hằng ngoài cửa âu sầu
Lầu bầu than thở Cuội đâu mất rồi
Hằng già méo mó thương ôi
Cây đa ngày cũ lá thôi xanh màu
Quên đi cái thuở ban đầu
Bánh ngọt trà đắng …. bắc cầu theo nhau!








Chơi Đồ Hàng
Chỉ ba chữ “Chơi Đồ Hàng” thế thôi mà cả một trời kỷ niệm ùa về, ai bảo già hay lú lẫn – lú lẫn mà có thể lôi trong hộp ký ức ra cả ngàn chi tiết thuở xa xưa nửa thế kỷ được sao? Hộp ký ức ấy trong suốt như khối thạch được nấu từ bột rong biển ẩn hiện những đóa hoa tim tím xinh xinh bị mưa ngoài vườn được hái mang thả vào khi thạch còn ở trạng thái lỏng.
Kỷ niệm cũng đã được đặt tên cho một bài hát từ nhạc sĩ Phạm Duy: ” Trăng lên bằng ngọn cau – Me tôi ngồi khâu áo bên cây đèn dầu hao – Cha tôi ngồi xem báo phố xá vắng hiu hiu – Trong đêm mùa khô ráo tôi nghe tiếng còi tàu – Cho tôi lại chiều hè, tôi đi giữa đường quê – Hai bên là hương lúa, xa xa là ngọn tre – Thấp thoáng vài con nghé – tiếng nước dưới chân đê!”
Những hình ảnh trong lòng tôi đúng y như thế, lại thêm bao nhiêu điều trẻ dại nghịch ngợm tìm mọi thứ quanh quẩn ngoài ngõ ngoài hè bên hàng xóm để chơi đồ hàng – thuở xa xưa ấy không có tv chảng hề có “game” iphone ipad – mạng internet – facebook.
Mẹ ngồi khâu áo – cha đọc báo, đường phố chưa có tiếng bình bịch, xe đạp xe ba gác là phương tiện chính, nếu thảng hoặc có xe hàng xe taxi, thì chiều tối cũng đã về nhà đi ngủ nên “phố vắng hiu hiu” quả là lúc phải đi chơi đồ hàng vì chưa buồn ngủ! Nến được thắp nhỏ vào ly nước làm bánh bèo, thằng bạn hàng xóm bày trò gom lá khô nhóm lửa thổi cho khói bay làm thành hình tượng để dụ dỗ con bé bán cho nó dĩa bánh bèo đặt trên lá bông giấy có đũa cũng từ gai bông giấy để khỏi phải trả tiền lá hoa ngâu, điều kiện là khói phải có hình cô tiên hay trái tim tùy theo ý cô bán bánh!
Hương Trà
Cái Ngạch Cửa
– Trời đất, ma quỉ đã đầy đuờng còn mặc chi mấy bộ đồ thấy ghê vậy bà. Đẹp sang không muốn sao mà chùm cái đầu tóc bờm xờm phù thủy, mắt to mày liễu không hơn sao mà mang cái mặt nạ nhăn nhẻo nhăn nheo?
– Bà mới là không biết theo thời, mỗi năm cho ma quỉ một ngày vẫn còn ba trăm sáu mươi bốn ngày làm Thánh, ngày mai là lễ các Thánh, để các ngài dìm đầu ma quỉ xuống âm ti. Để tôi nói cho bà nghe, ma quỉ với thánh thần gần xịt hà, buớc qua “cục gạch ngạch cửa” thì đang là thánh thành quỉ ma cái một, bà không tin hả tôi nói cho nghe.
Đọc tiếp “Cái Ngạch Cửa”Bánh Ma-cà-rồng
Tên bánh nghe sợ không? Macaroon chỉ là bột hạnh nhân và đường thế thôi mà làm nên lịch sử, ai đã làm bánh đều muốn thử một lần loại bánh õng ẹo này, cậu con trai của mình đã sang Pháp về nhà hí hoáy làm sau khi dự một lớp học phải ghi danh từ Mỹ trước cả năm (?) vé máy bay đi chơi tiền đóng để học – phần mình bây giờ ngồi nhà chơi vào youtube đọc tá lả các loại bánh và làm thử lần đầu vì trong nhà có đủ những điều kiện phải có bột đường trái cây héo và ngay cả lòng trắng trứng cũ – thì làm thử xem sao – vừa làm cơm chiều cho đúng 6 giờ bưng mâm lên cho quan thời – vừa đánh trứng khuấy trộn, vừa xào nấu vừa thử đầu óc mình còn làm việc hay không, may nhờ có chiếc nồi IP hiệu quả nên đúng giờ ăn chiều không bị mắng! Cũng vui – kết quả đẹp xấu ngon dở ra sao tính sau.
Bánh Gan
Lâu lắm rồi, cái thuở hột gà đắt hơn hột vịt, cái thuở người ta ở Sài Gòn theo dõi giá vàng theo giá hột vịt, hễ hột vịt 30 đồng một trứng thì giá vàng là 3000 đồng một chỉ, ngộ héng có ai nhớ thời đó không ta! Có một loại bánh nửa tây nửa ta được thích ăn, bánh gan. Học khéo thuở ấy khó lắm, vì lò nướng bánh thô sơ, theo kiểu than trên than dưới, có khi dùng nồi gang cho cát vào đậy kín để hơi không thoát ra ngoài, cùng lúc than trên phải giàn ra cho thật đều. Khác với bây giờ làm bánh với lò nướng kèm theo bếp ga dễ ơi là dễ, chỉ cần mở tủ lạnh lôi trứng – đường – bột – bơ . . . là xong – công thức từ ông bà Google tràn ngập tha hồ các bà các cô làm khéo, cho dù phải kiêng ăn sợ mập.
Đọc tiếp “Bánh Gan”
Bánh Bột Chiên
Nhớ chiều mưa xưa ăn vặt
– Bột gạo : 1 phần, thí dụ: 300gr
– Bột năng :1/10 bột gạo, thí dụ: = 30 gr
– Nước : 1 phần bột 2 phần nước
– Muối : 1 muỗng café
– Bột ngọt : tùy ý – cho bột nêm cũng được
– Dầu ăn : từ 2 đến 3 muỗng canh, thay bằng cốt dừa
Tất cả trộn đều…để nghỉ bột chừng 1 giờ.
Cho vào nồi không dính…rồi quậy cho bột vừa sệt lại là được. ( lấy 4,5 chiếc đũa cầm chụm lại quậy thấy nhẹ và bột đều hơn là bằng muỗng cây)
Cho vào khuôn sành đã thoa dầu sẳn, độ dầy 3 cm, dùng ny lông kéo qua lại trên mặt bột cho mịn sau đó cho vào microwave 3 lần mỗi lần 3 phút. Đợi thật nguội hãy cắt không thôi bị phỏng tay nhất là bột bị nhão không ngon .
Cắt vuông vừa miệng, sau đó xóc với xì dầu đen – chiên ít dầu thôi, rám vàng hãy đổ trứng lên mặt hành lá nữa . Ăn với đu đủ ngâm dấm chua ngọt. Món này nhớ ngã Sáu Sài Gòn chiều mưa ơi là nhớ
Lại Chè Bưởi!
Cô cháu nhõng nhẽo: Dì nấu chè bưởi đi dì!
Mất công quá mà khi ăn cũng có chi đặc biệt hơn món hạt lựu hay bột báng bột khoai đâu nào?
Chỉ để nhớ những món ăn quê mùa dân dã thấm vào lòng thuở bé, trở thành ký ức đẹp không phai, có những hôm ngóc ngách trổ hoa trong khu vườn nỗi nhớ của người xa xứ. Phương tiện hiện đại khiến con người chia sẻ với nhau những thông tin nhanh chóng hơn, máy móc cũng giúp các bà nội trợ thích thú hơn trong việc chế biến, thêm vào đó là sự thừa mứa nguyên liệu, mở các tủ đựng trong khu bếp được xây như một cung điện là tìm được cả chục thứ để nấu món này món nọ, “tỉ như” không có ai ăn giúp thì cho vào thùng rác cũng không cảm thấy tội lỗi như ngày xưa, hay cho vào tủ đá để dành, nói cho có vậy thôi, vài tháng sau tủ đầy dọn ra nhìn nó – thành phẩm mình hí hoáy cả đêm, cùng với vài ngày chuẩn bị – ánh nhìn rất thờ ơ và rồi chẳng nghĩ suy chi quăng thẳng vào thùng rác, giống như thuở xưa quyết định tuyệt tình với “thằng bạn” thời thơ ấu, không dưng dám gởi thư tỏ tình “Tao yêu mày!” Đọc tiếp “Lại Chè Bưởi!”