Trăng Ngọt – Lê Đình Viễn Lan

Tự dưng “nổi điên” hát thơ của cô bạn Lê Đình Viễn Lan – Nhớ nó quá, nó tự dưng đóng cửa đời như con ốc trốn trong vỏ, không liên lạc với ai! Song à, còn nhớ thuở tụi mình leo lên mái nhà làm thơ, hát ngu ngơ không – bây giờ đã thành . . . bà già! Mà ai có thể cấm mình “nổi điên” chứ nhỉ, ngày xưa có Bác theo dõi hai đứa mình xem “chúng bay làm gì thì thào trên ấy thế!”
Ừ! đứa đọc thơ cho bạn ghi xuống, con nhỏ ghi xuống xong cầm đàn lên hát, cóc cần ghi nốt xuống giấy, cứ gam la thứ mà bấm, tính la thứ – rê thứ – mi bảy là từng tứng tưng hát loạn, ừ tao nhớ mày Song ạ con nhỏ bạn cóc cần đời của tao!

Treo trăng ngọt giữa môi cười – em đeo gươm bén giết người có biết không?
Đày ta tận chốn phiêu bồng – đôi con mắt cuốn nghìn sông đổ về.
Tay ngà vạt áo mân mê – chao ơi hết cả lối về tuổi thơ,
Gót son cuống quýt mong chờ – tim ơi chớ vội tình cờ thương đau.
Tóc mây thả gió qua cầu – thôi em lấy cả đời nhau cho rồi!