Dấu Hiệu Mùa Xuân

Bão xếp hàng thổi vào California, San Jose – Milpitas San Francisco – cả 10 năm không mưa các hồ chứa nước khô dần đi lệnh cấm tưới cỏ lệnh phạt v.v được loan truyền toàn tiểu bang – khách ghé chơi ai cũng chia sẻ nỗi tội nghiệp dân miền Tây, nay thì lụt vài nơi đá đất lở cây đổ đè nhà đè xe đè người vì gốc rễ khô kiệt đất bị tơi nay gió to nay mưa lũ thì đổ chư làm sao mà trụ lại!
Nói đến cổ thụ đổ vì rễ khô kiệt không dưng lại nghĩ đến chuyện “đế quốc” suy tàn, hơn 500 năm dân chủ độc lập hợp chủng quốc, đa dân tộc đa văn hóa, nổi tiếng hào phóng giàu có lịch sự nhân văn, con nít đàn bà chó mèo được quý ông bảo vệ quên thân mình, họ tự cho họ vào cuối bảng, nay thì . . . như gốc rễ không được vun bón cẩn thận nên nó cứ tự nhiên mà đổ, con nít bị giết vì bị bắn, ông bà già bị những tên to xác đấm đá té dập mặt trên vệ đường, xe bị đập kính . . . . kể ra thì toàn chuyện không vừa ý không hài lòng, mình thì lại không còn trẻ để ươm mơ thành “Phù Đổng” đập cho chúng mày một trận!
Buổi sáng còn tối thui vì mây đen thùi che hết khoảng trời ngoài khung cửa, dấu hiệu mùa Xuân vẫn đong đưa vài nụ hoa vàng – chậu mai gần 18 tuổi vẫn kiêu hãnh dưới mưa cho dù gió thổi bay hết những cánh vàng la liệt phủ sân trước, những đóa hoa trái mơ trái mận, trái cherry nữa chúng nó đều kiêu hãnh không sợ bão, mình là người lại sợ bão, mở cửa ra ngắm nghía cây cỏ khi mưa ngớt nghe tiếng chim ríu rít cho chúng ăn chưa đến nửa tiếng đã lại phải trốn vào nhà vì sổ mũi vì nhức tay nhức chân thêm chuyện chóng mặt, đâu ra mà có những chuyện này nhỉ! Ngày xưa cứ thấy mưa là phóng xe đạp ra đường, kể chi cho xa vài năm trước còn leo hết núi này đồi nọ như sóc chuyền cành! Đọc tiếp “Dấu Hiệu Mùa Xuân”

Hình


Hình này khoảng năm 1980 – 81, ngắm lại màu giấy nhớ thuở thuốc rửa hình không còn mua được nữa cả giấy để in hình ra cũng hiếm – lại nhớ thêm nghề chụp hình dạo thời ấy rất thịnh hành trong sở thú – Thảo Cầm Viên, gần hồ bơi Nguyễn Bỉnh Khiêm ngay cạnh trường Võ Trường Toản – Trưng Vương, các cựu học sinh của hai trường này ai cũng biết lối vào không cần mua vé để tìm nơi tĩnh mịch ôn học bài dưới những tàng cây cao bóng mát, vài đôi lứa đã từng hẹn hò nay đã thành cụ ông cụ bà cũng không sai.
Bất ngờ thấy lại hình của mình khoảng năm 1980 bồi hồi không sao tả được, thuở khổ sở tìm cách sống còn với người ta mà nụ cười cứ như không biết bão tố là gì, con bé ngồi trong lòng mình bây giờ đã than thở: “Con già rồi!” mình nghe con nói mà chẳng thèm trả lời, chỉ kể lúc chụp hình này là bác Tú chụp, mình không có hình nay nhìn thấy vui biết bao. Hình như khi ấy mình và các bạn đang có nghề chụp hình dạo, nghề ấy là thế này: thợ đeo máy trước ngực khách sẽ ghé đến nhờ chụp, thợ bấm bấm bấm, hẹn ngày và địa điểm đến lấy, thông thường cứ chụp ở đâu hẹn gần gần khu ấy để giao! Không nhớ ai nghĩ ra nghề này nhưng cũng kiếm ra tiền đắp đổi qua ngày được vài năm từ đen trắng lên hình màu! Giấy Kodak được gởi trong những thùng quà người thân đã vượt biên hay bỏ nước ra đi tháng 4 năm 1975 còn có thể tìm ra nhưng nước rửa phim để hiện – định – hãm hình thì khó vô cùng, trong nhà làm phòng tối mùi thuốc chua chua khó chịu, bất cẩn là bị tổ trác nguyên cuộn phim bị cháy thì . . . ôi chao ơi trốn khỏi nơi chụp hình ấy luôn, bây giờ cứ giơ phone lên bấm là có ngay hình gởi đi lung tung, muốn in ra cũng thế chỉ bấm bấm nghe tiếng máy in kêu vài giây là hình đã nằm trên giấy để ký tặng hay lộng vào khung và treo lên tường để khoe!
Các lớp nhiếp ảnh thập niên 70 dành cho các cô cậu có tiền mua máy chụp hình – làm người mẫu cho anh trong nhà hay ra tiệm cho thợ chụp, nếu đẹp họ sẽ phóng to chưng trong tủ kính trước tiệm, người mẫu sẽ có một tấm hình to làm kỷ niệm treo trong nhà. Kể cho con và cháu nghe chúng nó trợn mắt tròn xoe như nghe điều gì ấy khó tin nhưng có thật! Phần đông thợ chụp hình là quý ông, còn phụ nữ thì hiếm lắm, chỉ làm người giao hình thôi, có nhiều chuyện cũng vui vui trong nghề này, mong thấy hình, thấy rồi mắc cỡ trả tiền lấy ngay không cần xem hết tất cả, có người thì dẫy đành đạch là hình xấu không lấy v.v có người không tới lấy thợ buồn thiu vì lỗ nặng nhưng có khi vài ngày sau khách lại đi vòng vòng tìm cho ra thợ để lấy hình.

Nhờ những hình ảnh cũ kỹ này mà có thể khẳng định thời trang theo vòng tròn, kính mát mình đeo lúc ấy và bây giờ có khác chi nhau, vài mẫu áo mình mặc thuở xưa nay con gái mua cũng thế, suy ra ngay cả những chuyển động đất trời và con người trên quả đất này cũng là lập đi lập lại. Áo đầm này hoa văn y như một chiếc áo dài cũ lắm mình đã tự may mặc lấy trước năm 1975 – hai “bồ nhí” năm nào của mình nay phổng phao thế này, không lâu nữa . . . mình sẽ giành lại tước hiệu xì trum trong nhà.

Thật Giả

Hồi xưa còn biết thật giả, bây giờ thật cũng nó mà giả cũng nó – giữ hồn thinh lặng ngẫm nghĩ nghe tiếng đập trong tim thì biết mình còn thở còn sống, mở máy computer lên đọc xem bạn hữu thế nào – người đau có bớt bệnh chưa, chồng của bạn đã vượt qua thử thách chưa, tán dóc với các cô em quen biết nghe khen “già lão còn xinh” – Ừ thì đây nhé xinh nhờ cái phone quỷ quái chụp hình sao mà da căng mịn như vài mươi năm trước, chưa kể phấn son cũng góp phần che giấu!
Thời buổi . . . này tin được điều mình đọc và nghe hơi khó bây giờ lại thêm Chat:

“Chat GPT, viết tắt của Chat Generative Pre-training Transformer, là một chatbot do công ty OpenAI của Mỹ phát triển và ra mắt vào tháng 11 năm 2022. Chat GPT được xây dựng dựa trên GPT-3.5 – một dòng mô hình ngôn ngữ lớn của OpenAI đồng thời được tinh chỉnh bằng cả hai kỹ thuật học tăng cường lẫn học có giám sát”

Không đụng sẽ không biết – đụng vào nó lại nghi ngại cuộc đời – Thơ – văn là cái mình bám víu cho đời thêm hương sắc, nay có đứa trên trời nó . . . . a thần phù nẫng tay trên, bao nhiêu mơ mộng nghĩ suy vớ vẩn khi thấy hoa nở đưa hương viết xuống của các nhà thơ nó gom hết vào bộ nhớ, mình vừa cho nó chi tiết nó tổng hợp lại trả lời thêm vốn cho mình!

Thôi rồi ta không gõ nừa, tâm huyết trong lòng lộ ra trên máy tính “nó” sẽ lưu lại và san qua sẻ lại cho nhân loại trên hành tinh này, bây giờ mà còn trẻ ta đây sẽ ra tay tế độ chúng nhân bằng cách nghĩ ra “phần mềm” truy cứu đứa nào lưu giữ những ý những tình của bao người thật sự trao gởi trên vùng “trời” bị gắn đầy thiết bị “sa tơ lai” – Leo lên xe là biết xe đang đi đến đâu, vào shopping center cũng bị theo dõi, trả tiền món hàng vừa mua ngân hàng biết báo ngay cho người chia giường chia gối đang ngồi ở nhà, nói chung là cái đám sa tơ lai đó ngoài nhiệm vụ tình báo quốc gia còn thêm nhiệm vụ theo dõi hạnh phúc gia đình . . .bất kể nghèo giàu đều bị!

Giơ hai tay lên đầu kêu: Trời ơi xuống đây mà coi nè, ông không lo mai mốt tụi nó thay ông hành đạo luôn nghen! Nghe đâu sẽ có mưa giả cho vùng khô hạn, nắng giả cho chỗ lạnh teo!

Điều mà thế giới mong nhiều nhất là có cách nào biến vũ khí giết người thành bánh cho người đói ăn – biến tiền bạc dùng cho chiến tranh thành tiền xây dựng nhà thương công viên cho . . .

Đúng là đang mơ chuyện viễn vông – hít sâu thở nhẹ đi mà sống tiếp cho đến khi chấm dứt . . .kẻo thằng Chát Gọi Phải Thưa nó xin lỗi rất lịch sự: “Tôi chỉ là bộ nhớ nhân tạo, câu hỏi riêng tư xin tự trả lời!”

%d người thích bài này: