MỜ A. . . MA

Mười cô con gái có chín cô thích xem bói và mười cô sợ ma, nhiều cuộc tình khởi đi từ hai sự sợ hãi này, các anh chỉ cần đọc sách xem chỉ tay để biết đường tình ái, đường hôn nhân, đường tử tức, đường tài lộc đường học vấn và nhất là có chút khoa ăn nói là “đường tình ái” của anh chàng thênh thang ngay. Chuyện sợ ma thì cần có công chờ đợi có ngày (mời) nàng đi cine. Cần lựa loại phim có vài đoạn hồi hộp ma quái chen tình cảm lãng mạng, vài pha li kỳ kiểu như Dracula đẹp trai hẹn hò cùng người đẹp, hôn nàng say đắm để nàng mê man, tiếp đó là ghé răng cắn vào cổ hút máu. Tỉ lệ sáu đến bảy mươi phần trăm nàng rú lên ôm mặt, ngay cả ôm choàng lấy người bên cạnh, bất chiến tự dưng thành, cái thuở nam nữ thọ thọ bất thân, nắm được tay đã đạt tám mươi phần trăm được hôn, đằng này được ôm thì hơn trăm phần có cau trầu dính dáng đến!
Thôi chết lại đang kể chuyện xưa tích cũ, thời nay đâu có việc này nữa, ngay tại Việt Nam bây giờ thanh niên thiếu nữ đã xé toang hoác mọi biên giới ngăn cản việc giao thiệp mật thiết giữa nam và nữ, nhất là cha mẹ ngày nay cũng đã khác ngày xưa, sự giáo dục con cái hơn năm mươi phần trăm “nhờ Trời!” Đọc tiếp “MỜ A. . . MA”

Bóng

Bà bóng đánh trống chầu mời
Múa bông tâu rỗi hết rồi bà đi!

“Đồng cô Bóng cậu” được dùng gọi các cô các chàng trai ăn mặc chải chuốt, tô mắt môi lên đồng xem chỉ tay bói toán, giọng nói có âm cao, nhất là luôn tự xưng được một hồn linh thiêng nhập vào mình để hạ thế giúp đời – Giúp đời đây là tìm cách giúp cho gia đình những “nạn nhân” bị bùa chú phiền nhiễu, khiến chồng bỏ vợ theo bồ nhí, có khi lại có thêm vợ hai vợ ba tìm lại được hạnh phúc. Họ có những câu nói rất đặc biệt như phán dậy, ngắn gọn không cầu kỳ, không khó hiểu nói đâu trúng ngay vào trường hợp đó, làm người nghe giật mình cảm thấy “Trời ơi, Cậu linh thiệt linh nghen!” Câu các cậu Bóng hay nói là: “Nữ không lo sửa soạn chồng chê còn la là sao?” “Nữ cằn nhằn cửi nhửi nhiều quá, chả bỏ nữ là phải rồi!” “Đó đó tóc không bới không chải, cái mặt chù ụ chầm dầm nó không theo gái cũng uổng, nó không đi nhậu cũng uổng!” phán xong là cho bùa, những thứ bùa thật đơn giản dễ tìm: “Nè lấy cây son của Cô sài đi, ba bữa nó dìa tới liền hà, nhớ ôm hun nó cho chặt đặng bùa của cô giải cho nó nghen!” có Bóng còn hái lá cây hàng rào thường là lá dâm bụt, đinh lăng, cây thuộc bài – một loại thông mỏng – lá ngâu lá lài cho các bà mang về nhà bỏ vô gối ếm chồng. Thật hư không biết ra sao, nhưng các bà các cô rảnh rỗi rất thích đi tìm Bóng để xem bói, cầu tình duyên, cầu gia đạo. Cái hay của các đồng cô bóng cậu là họ đoán tâm lý người đối diện rất hay, chỉ cần nói chuyện vài câu biết ra ngay người đối diện đang có chuyệnlo lắng, không lo về tiền bạc thì cũng là lủng củng duyên tình, hai thứ liên quan rất mật thiết với đời sống con người. Đọc tiếp “Bóng”

Ghen

Thằng bé mười sáu tháng tuổi khóc tấm tức vùng vằng bỏ chạy, đôi tay cong ra sau, dừng lại chiếc cửa an toàn không cho bé xuống cầu thang cố vói chân, muốn mở để đi xuống lầu vẻ vội vàng chạy trốn. Bà ngoại cầm chén cơm theo sau ngạc nhiên, vài phút trước cháu há miệng ăn ngon lành. Cháu biết “ghen!”

Câu chuyện xảy ra vì cháu vừa có em, mẹ cháu sanh em bé vừa trở về nhà, chưa khỏe đủ để ẵm cháu.
Đọc tiếp “Ghen”

Dâu

Lâu rồi không còn thèm thuồng trái dâu chín mọng, trái dâu một thuở Đà Lạt êm đềm. Ngày ấy dâu là món đắt tiền phải vào dịp đặc biệt mới dám mua, chẳng nhớ dâu được trồng ở xó xỉnh nào trên Đà Lạt, chỉ nhớ mận Trại Hầm, những trái mận chua chua màu xanh, khó lắm mới có cây cho vị ngòn ngọt, gần đến hạt trái có vị đắng làm mất cả ngon, sau này các cô gái Đà Lạt tỉ mỉ dùng dao lam khứa mỏng trái mận làm mứt, mứt mận ngon và đẹp vì công ngồi cắt vòng, ngâm cho ra hết vị chua vị đắng, để tẩm đường vào, trái mận màu xanh vàng biến thành màu đỏ hổ phách thơm tho. Khu đập Đa Thiện – ấp Thái Phiên người ta trồng cà rốt, đến mùa thu hoạch, trước khi đem ra chợ bán, dân buôn mang cà rốt xuống bờ hồ, gần cầu Ông Đạo rửa cho sạch đất cát trước khi đóng hàng gởi về Sài Gòn bán. Khu Nha Địa Dư, chuyên trồng rau xà lách, loại lá lụa từng búp để ăn với thịt bò xào, loại cứng lá nhúng nhai giòn sần sật thuở ấy được người Đà Lạt ăn kèm với phở thay giá, bông cải cũng được trồng ở khu này. Ấp Du Sinh hình như trồng khoai tây, cà rốt và đủ mọi thứ.

Sang được Mỹ những năm đầu mê man ăn dâu, mùa hè đội nón đi hái dâu trong vườn vui tở mở, bao nhiêu người sang Mỹ từ 1975 khởi đầu sự nghiệp bằng nghề hái dâu, hái mận, hái đào theo thời vụ, sau này không ai thèm thuồng các thứ trái cây mình phải còng lưng hái tính công theo từng thùng, từng sô người chủ định giá. Người sang sau, không khởi đầu bằng những nghề khó nhọc ấy, nhờ vào các bạn đi trước hướng dẫn, chỉ nghe kể là chính. Những lần đi chơi xa, ghé vào các sạp hàng dựng bên đường mua trái cây, nhìn những người Mễ hái dâu dưới nắng gắt mà thương. Đọc tiếp “Dâu”

%d người thích bài này: