Ghen

Thằng bé mười sáu tháng tuổi khóc tấm tức vùng vằng bỏ chạy, đôi tay cong ra sau, dừng lại chiếc cửa an toàn không cho bé xuống cầu thang cố vói chân, muốn mở để đi xuống lầu vẻ vội vàng chạy trốn. Bà ngoại cầm chén cơm theo sau ngạc nhiên, vài phút trước cháu há miệng ăn ngon lành. Cháu biết “ghen!”

Câu chuyện xảy ra vì cháu vừa có em, mẹ cháu sanh em bé vừa trở về nhà, chưa khỏe đủ để ẵm cháu.

Bà ngoại tròn mắt khi thấy ba của cháu vội vàng đặt em bé xuống giường, chạy theo cháu ẵm vào lòng vuốt ve, cu cậu dụi mặt vào vai áo của ba khóc thút thít, sau khi nghe lời dỗ dành và xác định rành mạch: “Ba vẫn yêu con thương con, có em rồi ba vần lo cho con mà!” sau đó ba của cháu đút cơm cho cháu ăn tiếp ngon lành. Dù đã chuẩn bị đủ mọi điều về tâm lý cho con, nào là bà ngoại lên ngủ với cháu, luôn chú ý đến cháu để cháu không cảm thấy bị bỏ quên, thế mà khi thấy ba bồng em bé cháu đã tỏ thái độ ngay.
Có em bé mới, khiến anh Hai lo lắng bị bỏ rơi vì mọi người dường như đều chú tâm vào tiếng khóc oa oa, anh Hai chưa biết nói để tỏ bày, chưa đủ trí khôn để hiểu sự việc xảy ra chung quanh khiến anh Hai tỏ lộ ra bằng hành động. Hình ảnh dễ thương thành câu chuyện kể trên điện thoại cho mọi người trong gia đình cùng biết con nít cũng đã biết ghen.

Bao nhiêu tuổi thì con người biết ghen nhỉ? Định nghĩa về hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, cụ – vui, giận, yêu, ghét, buồn, vui, sợ – thì chữ ghen có lẽ bao gồm tất cả bảy thứ tình cảm ấy trong con người chăng, vì yêu nên có niềm vui sợ không được yêu thành giận, từ giận thành ghét buồn lo lắng sợ hãi v.v ghen tương lộ ra trên mặt mắt dáng đi cử chỉ lời nói cùng việc làm!

Con nít ghen dễ thương, người lớn ghen thì sao? Có nhiều phương cách, có nhiều hành động bày tỏ tùy theo mức độ khác nhau, kiểu ghen nhẹ nhàng của nhà thơ Nguyễn Bính nhắc nhở cô nhân tình bé bỏng không bôi nước hoa, không đi tắm bể, không ôm gối ngủ không được ngủ mơ không phả hơi vào áo người khác, dấu chân không cho người lạ dẫm lên, ghen lơ tơ mơ tưởng ra đủ thứ để ghen kiểu này xong rồi kết luận

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô và tất cả,
Cô, là tất cả của riêng tôi.

May chỉ là nhân tình chứ gặp chồng ghen như thế chịu sao nổi? Không chỉ mình nhà thơ Nguyễn Bính biết ghen, nhà thơ Rừng yêu Cỏ nào không biết mà bài thơ của ông chàng thật tội nghiệp:

Đau khổ quá đi. Họ có tình
Cỏ với người ấy như bóng hình
Tủi thân, tôi về mơ mộng vậy
Cỏ đừng làm tôi Nguyễn Tất Nhiên.

Thiên hạ xa gần rằng tôi ghen
Tôi nói với họ chỉ là men
Men tình giết chóng hơn men rượu
Chẳng biết phận mình còn bon chen.

Nhiều người yêu Cỏ quá đi thôi
Cỏ ơi… có biết tôi đơn côỉ
Hồn mai dật dờ nghiêng gối mộng
Mộng bảo mình ghen quá đi rồi.

Cứ thể trai tơ bị bỏ …bùa
Xác hồn vất vưởng, vãi te tua
Kiếp sau tôi thề không biết Cỏ
Biết chỉ để ghen, chỉ để thua.

Còn một nhà thơ khác ghen dễ thương thế này:

Bạn bè rủ đi chơi xa
Còn em trông nhà có ngại ngần chi
Nhưng rồi anh lại không đi
Vì anh chợt nghĩ: Em thì ai trông?

Cách ghen của nhà thơ Đặng Hấn thật nhẹ nhàng ý nhị, trông nhà trông con trông cháu có mỗi mình ông biết trông vợ!

Yêu chi yêu lạ yêu lùng,
Ghen chi ghen đến lùng bùng lỗ tai…
Tối ngày lải nhải mê ai?
Tại sao thờ thẫn, hồn say nơi nào?
Hôm nay mặc áo hoa đào,
Chắc lòng lại muốn lào xào gió trăng?
Tay thon mười ngón búp măng,
Đàn tranh em gẩy để giăng tơ tình?
Tóc mây buông thả vai mình,
Phải chăng mây đó đang rình để bay?
Bên song đôi mắt lung lay,
Nhìn ra phố vắng thương vay tình nào?
Đi ra rồi lại đi vào,
Đi qua đi lại ngóng chào ai đây?

Anh ơi đừng có lây nhây,
Em mê ai đó chuyện giây tơ hồng…
Giây tơ trói một chữ đồng,
Đồng thanh tương ứng, đồng lòng thương nhau…
Trăm năm là chuyện về sau,
Anh ghen như vậy làm nhàu tim em !
Đã đành yêu quá nên ghen,
Nhưng em hết thở…ho hen mệt nhoài…
Xin cho một chút tình vài,
Trước khi anh xỏ thêm hai khóa vàng…
Ghen tuông là chuyện của chàng,
Yêu đương là chuyện của nàng vẩn vơ…
Khóa vàng dù khóa hài mơ,
Cũng không khóa được lòng thơ rộn ràng !
Yêu em…Anh sẽ đời tàn…

Bài thơ của cô bạn tên Phù Dung phản pháo anh chàng người tình đáo để kiểu Nguyễn Bính thuở xưa, không quên cảnh cáo Yêu em, anh sẽ đời tàn . . . vì em cũng biết ghen cơ mà!

Còn cô Thanh Lan (trùng tên nữ ca sĩ hay chính là nữ ca sĩ!) ghen tội nghiệp lắm

Đừng cho em khóc vì phụ em
Giết chết tình em giữa đêm đen
Tim em có bóng hình cô khác
Mình em với bóng em hờn ghen

Và anh ơi nếu em được chọn
Nếu anh phải bỏ em mà đi
Cuộc đời sẽ hết, tình yêu chết
Tử biệt vẫn còn hơn sinh ly !!!

Phải đọc thêm chuyện ghen ngược nữa mới đủ kiểu ghen, một của anh Ngô Tịnh Văn

Cây chưa ghen bóng đổ dài
Bóng ghen cây đứng chờ ai bên đường
Mây chưa ghen nắng trong vườn
Nắng ghen mây lãng du phương chốn nào
Trăng chưa ghen gió lao xao
Gío ghen trăng dải bên lầu lả lơi
Qua chưa ghen bậu theo người
Bậu đã ghen ngược, trời ơi! mới kỳ!

Của Ngọc Dung

Dẫu chẳng phải vợ anh
Mà sao em vẫn ghen thầm với ai
Ghen người giặt áo cho người
Ghen người trái gió trở trời có nhau
Ghen mình là kẻ đến sau
Đêm nghe gió lạnh thổi đau ngọn đèn

Ghen mình không có quyền ghen…

Được quyền ghen là một hạnh phúc, được ghen ở mức độ phảng phất hương hoa thiên lý cũng là một hạnh phúc.
Không biết khi bóp nát trái cam trên tay, cần bao nhiêu thành công lực mà có lần chỉ ghen thầm nghiến răng thôi có người bóp vỡ cái ly uống nước, may là mảnh vỡ không đâm vào tay, chuyện bé như đầu tăm thuở còn đang lãng đãng hẹn hò, quyển sách học người ta mượn của người khác, không thèm mượn của mình.

Ghen bóng ghen gió cũng làm nặng ngực thở không nổi, tự dưng máu đi đâu mất tay chân lạnh ngắt, môi run người ta bảo bị điếng hồn cũng đúng, may mà còn có thánh thần giữ gìn bản mệnh, bảo phải hít vào thở ra chậm chạp chuyện đâu còn có đó, đợi về đến nhà hỏi cho rõ xem sao! Nhờ trời sắc mặt hồng hào trở lại.

Ghen! Trời sanh ra con người có lục phủ ngũ tạng đồng thời cũng trang bị cho con người thất tình lục dục, nên chi đời là bể khổ, ghen tự trong bụng ghen ra, chẳng ai dạy chẳng ai cho, cái ghen tự nó tồn tại vì yêu thương giận ghét chùng chùng.

Lạy Trời càng sống lâu càng ít ghen, chứ già rồi còn ghen thì khổ lắm, nhất là ghen với cháu! Ông yêu cháu quên bà, bà yêu cháu quên ông, cháu ghen còn có người chạy đến ôm vào lòng vỗ về, ông với bà lẩm cà lẩm cẩm ghen với cháu, biết lấy ai là người ôm vào lòng, quay qua nhìn lại chỉ còn có nhau.

Tình già càng ngầm càng yêu, đâu cần làm thơ như thời tuổi trẻ, chỉ biết xa tí thôi đã nhớ đã mong, ru cháu ngủ để cháu quên nỗi buồn đầu đời tình thương bị chia sẻ, vài hôm thôi cháu sẽ hôn em sẽ vui vì có em, tình yêu thương sẽ thắng nỗi sợ hãi bị bỏ rợi nhất là cha mẹ và ông bà sẽ luôn bên cạnh cháu.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: