Thượng Đẳng

Khi có tâm sự người ta thường . . . làm ngược lại chăng? Thật ra tâm sự lúc nào cũng có chỉ là cách mình “đối phó” với nó – cứ để mọi sự tự nhiên – khi buồn mình buồn – khi vui mình vui – ngay cả khi đang có việc buồn xảy ra cho mình thế giới vẫn vận hành y như thế – nhân loại vẫn yêu thương giận hờn y như thế!
Mình leo lên đỉnh núi nhìn xuống sẽ thấy nào là chập chùng lá nào là lơ lửng mây – tiếng suối róc rách – ngồi trên thân gỗ mục hơi ẩm của tuyết tan – Ừ con người chỉ là một thứ gì đó rất rất nhỏ có chút chi đó hơn con sâu cái kiến – là cái khổ:
Sinh khổ – Lão khổ – Bệnh khổ – Tử khổ! Đọc tiếp “Thượng Đẳng”

Mối Tình Của Má

Má ơi !

Hai mươi mấy năm rồi Má !

Con biết yêu  thấm hiểu tình, Má xưa

Ngày còn Má khi chiều tà nắng úa

Con đâu hay tại sao mắt Má buồn?

Thời con gái Má hẳn là đẹp lắm!

Tóc Má dầy, môi mọng khoé đồng tiền

Con yêu Má giọng ầu ơ buồn lắng,

Con nào hay Má bầy tỏ niềm riêng,

“Ầu ơ ! Bướm vàng đậu ngọn mù u

Lấy chồng càng sớm tiếng ru càng buồn!” Đọc tiếp “Mối Tình Của Má”

%d người thích bài này: