Là mình chứ ai, bao nhiêu việc chung quanh mà cứ lì ra không muốn làm gì hết, viết gõ thơ phú vân vân và vân vân.
Cả tháng rồi, chính xác là hơn tháng rồi đó, bao nhiêu việc xảy ra vui buồn đủ cả, cuộc đời mà! Giống như làng Thế Vận Hội Rio vậy đó, lúc nào cũng cố gắng để lấy cho bằng được cái huy chương, người ta cố gắng còn mình thì ngồi nằm đủ thế để mở to mắt ra xem, ngay cả khóc theo khi nghe Quốc Thiều trổi lên vì người được huy vàng mắt rưng rưng miệng lẩm bẩm hát theo. Có lẽ mình đã bị nhập tâm bài “Lá Cờ Lấp Lánh Ánh Sao -The Star-Spangled Banner” nên nghe là vui rộn rã, còn nghe bài khác là đứng lên cho không bị tê chân tay.
Người ta nói đàn bà làm một lúc cả chục thứ cùng lúc được, đàn ông thì không thể, bởi thế cho nên cùng một lúc mình vừa lười vừa làm biếng vừa hư không có gì lạ cả, sự gì cũng có lý do của nó, tại cặp mắt mà ra, tháng này là tháng kị hay sao mà cùng lúc mắt trên mắt dưới bị nạn, nạn chẳng lớn lao chi, chỉ là nhắc cho mình biết toàn bộ từ trên xuống dưới đều là quý giá, một sợi tóc đến cái móng chân! Cứ mà dài dòng văn tự thế này thì vài trang vẫn chưa biết nàng đang định kể chuyện chi, y như buổi sáng thức giấc vươn vai đi tìm xem một nửa của mình đang ở đâu, rồi là “hoạnh họe” cà phê nước ấm, tay tê lưng mỏi, hôm nay làm gì, cái lệ của buổi sáng nó thế, trước khi tỉnh hẳn để Lười Biếng Hư tạm thời. Đọc tiếp “Lười Biếng …Hư”