Cung Chúc Tân Xuân Đinh Dậu

dinhdau2017

Cung Chúc Tình Gà

Gà Mái cục tác cục ta
Đẻ ra bao trứng gà con đầy vườn
Gà Trống đào bới khắp phương
Chia thóc chia hạt yêu thương gọi đàn
Nàng xòe cánh ủ tình Chàng
Oai phong lẫm liệt Chàng bao phủ Nàng.
Tình nào hơn được tình Gà.

Bầy gà nhà này vậy đó, đêm trời lạnh con trống xòe cánh ủ cho cả vợ lẫn con.
Tại sao hình thiệp Xuân người ta thích vẽ con gà trống nhỉ – Thân mến gởi đến khắp nơi tình Gà khắng khít, có gà trong vườn mới biết anh chàng Gà trống rất lịch thiệp rất cao thượng, tìm được miếng ăn nghĩ đến vợ đến con trước hết, khi gặp nguy biến chàng ta xòe cánh mong bảo vệ nàng – nàng xòe cánh bảo vệ con.

Có tình có tất cả – nên người ta hay nói trái tim vàng trong mái nhà tranh – đời vui biết bao.

Vạn An – Cục ta cục tác – Ò ó oooooooooooooooooooooooooooooooooooo

Chúc Nhau

Như, vẫn như xưa
người lữ khách đi chậm chậm bên thềm ga vắng
không cho ai trò chuyện với mình
chỉ nhớ thì thầm cho một kẻ được mình yêu
mắng mỏ chì chiết xoắn xuýt nhớ thương
nụ hôn gió cứ thế mà bay như những bông tuyết mùa Đông
như những cánh hoa trong gió Xuân ngẩn ngơ trong nắng
có mưa nữa, những hạt mưa mong chờ đã đến
một ngày cuối Đông đóng lại một năm
Như, vẫn như xưa
một năm trôi qua nhanh quá .
Như, vẫn như xưa
nhớ nhau từng mùa .
Đọc tiếp “Chúc Nhau”

Ngóng

Mưa như chĩnh đổ, từ khung cửa kính dù đang làm việc, ánh mắt vẫn không thể thờ ơ khi bỗng dưng ông mặt trời chui ra khỏi tầng mây xám ngắt. Ánh nắng vàng rực rỡ soi lên bao nhiêu giọt mưa bị gió rung lìa khỏi những chiếc lá thon thon của cây tiêu đỏ, bấy nhiêu hạt kim cương đổ xuống đời vui.
Mặc thiên hạ xôn xao chuyện thế giới chao nghiêng chao ngửa vì nước Mỹ có ngài tổng thống mới, mặc các cô bình luận viên của các đài đang thao thao tường trình về đệ nhất phu nhân xinh đẹp có bộ quần áo thật cao sang quyền quý, trời California vẫn đổ mưa và nắng hân hoan.

img_1615

Lòng ai không biết, trong lòng tôi nhẹ thênh thênh ước ao phải chi cô bạn Le-Thuy Do của tôi ở ngay bên thế nào bạn tôi cũng chụp được những hình ảnh hiền hòa tuyệt đẹp. Tôi tả cho Jady người bên cạnh nghe ngoài khung cửa đang đẹp như thế nào, cô đang phải nằm ngửa mắt ngó lên trần nhà, miệng không thể nói vì bao nhiêu thứ trong miệng! Đang làm viêc mà ngắm gió ngắm mưa, đời còn gì vui sướng hơn nữa nhỉ. Khi nói được, Jady ngóc đầu lên chỉ thấy mây xám giăng ngang. Quay sang tôi cô nói: “ Cám ơn đã vẽ lên hình ảnh đẹp mong manh, mình thấy rõ như được ngắm bằng mắt!”

img_1655

Jady nói vừa xong câu nói, mặt trời lại rọi ngập thế này, nhưng lúc mưa ngừng chỉ có gió lay những hạt mưa chao nghiêng đổ xuống cảnh đẹp không sao tả ra cho hết. Căn phòng của tôi hơn 14 năm làm việc rồi, tôi vẫn không bao giờ chán khung cảnh bên ngoài. Hạn hán vừa qua đã làm chết hai gốc đào, cây tiêu đỏ cầm cự được vì rễ được uống nước từ chiếc hồ nông làm cảnh, đôi khi những đôi vịt trời ghé chơi, ở lại tạo dựng gia đình có bầy con xinh xinh rồi biến đi đâu mất. Đáng lẽ phải đến Xuân vịt trời mới trở về, năm nay một đôi đã ghé, lạ ghê chỉ một đôi vịt thôi, không bao giờ hơn, à có lần một cô hai chàng, năm ấy vui lắm, tha hồ ngắm hai chàng ra sức tranh nhau cô vịt đủng đỉnh thờ ơ: “Ai cũng thế!”

img_1620

Jady hỏi: “Bao giờ là Tết Âm lịch nhỉ?”
Tôi trả lời: “Tuần sau!”
Chỉ câu hỏi thế thôi mà lòng như có hạt mưa vừa bị gió lay chao nghiêng đổ xuống cùng ánh nắng lúng liếng, nhẹ nhàng. Tết trong tôi còn hay đã phôi phai ! Còn ngóng còn trông hay đã thôi đã tận.
Trên bàn có mứt gừng, trong bếp có thẩu dưa món, tuần sau sẽ có bánh chưng bánh tét tí nữa sẽ có tiệc Tất Niên, nhưng sao nhẹ tênh thế này nhỉ, có phải như nhánh hoa xinh gẫy nằm trên phiến rêu ngoài khung cửa:
img_1638

Ngóng hay không, cùng mùa Xuân cũng ghé theo thì.
Dưng không mà nhớ màu nắng cũ trên mái ngói rêu chợ Tân Định chiều 30 Tết năm nào.

https://soundcloud.com/nhu-hoa/gpx-lenhu

Nó và Tôi

Nó!  Cái thằng!

Ừ!  Cái thằng bạn tôi từ thời để chỏm.  Thật ra đầu tiên nó là bạn của thằng Hoàng, anh họ tôi, tất cả chúng tôi đều ở cùng xóm gần sát bên chợ Vườn-Chuối.  Tên nó là Thiện, vì da nó ngâm đen nên nó bị chết với cái tên Thiện Đen.

Cái thằng thật lạ, trời sinh ra nó để mà phò tôi khổ vì tôi, cả nhóm tụi tôi gồm có:  Tôi: con ông đại úy,  thằng Hoàng: con ông thiếu tá,  con Mai: con ông Tư cảnh sát,  con Lan: tiệm tạp hóa,  thằng Đức: tiệm vàng, thằng Thành: tiệm may và nó thằng Thiện: tiệm giặt ủi.  Sở dĩ tôi phải kể hết nguồn gốc từng đứa vì đó là cách để bà con chòm xóm nhận diện tụi tôi.  Đọc tiếp “Nó và Tôi”

Dài Tựa Thiên Thu

damau
Buổi sáng trong viện dưỡng lão ồn ào tiếng bước chân, tiếng bánh xe đẩy nghiến xuống nền thảm cũ phát ra tiếng cót két khô dầu – ngày mới bắt đầu.

Dài Tựa Thiên Thu
Buổi sáng, ồn ào tiếng bước chân, tiếng bánh xe đẩy nghiến xuống nền thảm cũ phát ra tiếng cót két khô dầu – ngày mới bắt đầu.
Không như ngày của thiên hạ, ngày bắt đầu bằng tiếng chim ríu rít, tiếng mở cửa khẽ khàng, bước chân nhón gót sợ đánh thức người còn ngủ nướng. Ngày nơi đây dường như không tận, ánh đèn neón sáng choang, lúc nào cũng có người tỉnh thức đôi khi tiếng bíp báo động vang lên, tiếng chân lại vội vã bước đến nơi phát ra âm thanh chối tai ấy, để tắt nó đi.
Giọng thét của ông John mỗi bốn tiếng chẳng kể ngày hay đêm, đồng hồ sinh học trong ông bị đánh thức bởi điều gì – ẩm ướt hay đói khát để bật thành tiếng thét vang vang như thế, lâu ngày ai cũng quen ngay cả đợi chờ được nghe tiếng thét, để biết John còn khỏe. Có lần sau hai ngày không nghe giọng thét của John, không gian trống vắng kinh khiếp, Pinky bảo John đang điều trị trong nhà thương, bao nhiêu người đợi chờ John xuất viện trở lại, dù biết sẽ bị nghe John thét mỗi bốn tiếng. Giọng thét của John buồn thiu buồn thỉu, giữa âm a và ơ. Mỗi lần thét lên như thế John muốn trút điều gì ra khỏi tâm hồn, giẫy giụa bất lực, nghẹn ngào níu kéo, có lẽ thế nhỉ!
Ông Tâm quay đầu nhìn qua khuôn cửa có ánh sáng bên ngoài hắt vào, hai luồng ánh sáng đụng nhau, ánh đèn chạm ánh nắng nháng nháng, đây là điều để mắt ông nhận ra ngày còn hiện hữu. Ban đêm ánh đèn xuyên thẳng vào bóng tối mắt ông không thấy vệt nháng nháng chạm nhau ấy. Đọc tiếp “Dài Tựa Thiên Thu”

Bánh Khoai Môn Ngàn Lớp ?

Cách đây vài năm lần đầu được ăn bánh này từ tiệm trà của người Đài Loan – Thích ơi là thích, mình nghĩ đến bánh quai vạc ngày xưa kiểu trộn bột năng với mỡ làm mồi để sau đó cán chung với bột thường để sau khi nướng xong bánh có nhiều lớp.

img_1580

Nhìn lại quyển vở học “làm khéo” hơn 40 năm về trước mà thương mà nhớ – ai không thích thời gian trôi qua ai thèm thuồng vòng về quá khứ vậy ta? Nhất định không có mình trong đó. Hiện tại bây giờ quá là dễ sống, gì cũng có chung quanh, hôm qua xa tít – hôm nay ngồi ngay trong nhà – hôm qua thèm . . . hôm nay có sẵn trong tay, mưa bão chi thì mưa thì bão mình tỉnh bơ lôi thức ăn trong tủ lạnh ra nấu – nướng .

Có củ khoai môn có bột có đường có luôn cả dầu cả mỡ, nhất là chỉ cần lia mắt một chút trên máy vi tính, sẽ có điều mình muốn biết – không cần đến trường đến lớp, không cần nộp tiền xin học khéo chỉ cần tinh ý xem điều gì đúng điều gì sai, nếu nghi ngờ thì tìm nữa trên phim trên ảnh tiện ơi là tiện. Nhìn vào hình ảnh trên một trang từ Việt Nam : Đọc tiếp “Bánh Khoai Môn Ngàn Lớp ?”

Tính Sổ

Dân làm nghề kế toán nghe chữ tính sổ là sợ lắm, nhất là tính sổ cuối năm. Dân nào không biết rõ chứ dân Việt Nam nghe chữ cuối năm là phải hỏi xem Âm hay Dương thật là lộn xộn, tuổi cũng phải hỏi như thế, có tính lúc còn nằm trong bụng mẹ hay không nữa chứ, nói chung chung không được, đôi lúc còn bị hỏi cho rõ là tuổi con gì cho chắc là người bị hỏi không nói xạo.

Đọc tiếp “Tính Sổ”

%d người thích bài này: