Như, vẫn như xưa
người lữ khách đi chậm chậm bên thềm ga vắng
không cho ai trò chuyện với mình
chỉ nhớ thì thầm cho một kẻ được mình yêu
mắng mỏ chì chiết xoắn xuýt nhớ thương
nụ hôn gió cứ thế mà bay như những bông tuyết mùa Đông
như những cánh hoa trong gió Xuân ngẩn ngơ trong nắng
có mưa nữa, những hạt mưa mong chờ đã đến
một ngày cuối Đông đóng lại một năm
Như, vẫn như xưa
một năm trôi qua nhanh quá .
Như, vẫn như xưa
nhớ nhau từng mùa .
Chúc Ả một năm trước mặt đầy những cơn vui thay cơn ho mùa Đông
đầy những tiếng cười nắc nẻ pha lê thay tiếng tỉ tê con dế đêm mưa Thu rỉ rả
đầy nắng long lanh trong mắt thay tiếng ve hoài vọng Hè qua
và Xuân luôn ngự tri trong từng câu thơ, cho dù có mắng mỏ chì chiết vẫn cuồng điên vì nhớ !
Sáng sớm cuối năm Thân, sau những cơn mưa vần vũ, sau những sấm chớp liên hồi bầu trời ngoài khung cửa hình như biết điều hơn, có màu thiên thanh màu của thơ của nhạc “màu áo xanh là màu anh trót yêu – biết anh thích màu trời em đã bồi hồi chọn màu áo xanh – khi nào em đến với anh xin đừng quên chiếc áo xanh Em ơi, có đâu ngờ đến rằng
có màu nào không phai như màu xanh ái ân!” Chẳng hiểu xanh ái ân ra sao, xanh nào là xanh thiên thanh, xanh nào để cộng trường thiên nhất sắc ? Rồi xanh nào buồn xanh nào vui nữa chứ!
Thiệp bay bay như buớm trong thù thư, từ lúc nào mình mất cái thú vẽ thiệp chúc đây chúc đó, đổ cho lười thì không đúng đành ra phán quyết đổ tội cho cái tuổi của mình nó thành ra thế, lòng không có Xuân thì có cách gì cái óc đóng băng sai bảo được ngón tay vẽ vời này nọ kia chứ. Đọc thơ của các bậc đàn anh đàn chị mà ngơ ngác phục trái tim còn Xuân của quý anh chị, những câu thơ ươm mật ngọt lừ như thuở đôi mươi, bao lâu rồi vần điệu trong mình trốn tiệt, ngày xưa bật câu nói thành thơ, bây giờ nói ra câu nào câu ấy thành “dùi đục chấm mắm!”
Vậy mà hôm nay, viết xuống lại thành câu thành cú, cái tình nào khiến ngón tay mình gõ nên vậy nhỉ ? Tình này giống như những hình ảnh mình bất chấp lạnh, mở cửa chạy ra sân sáng sớm nhiệt độ thấp hơn 50 độ F để chụp đựoc nó, quên cả áo khăn nón vớ. Thời khắc giữa đêm và ngày, trăng rằm tháng chạp lưu luyến nhân gian chưa kịp trốn đi, nhất là trong thời điểm bão đang ùn ùn kéo đến.
Tình chữ tình văn, tình mường tượng ra nhau sau màn hình nhấp nháy, hai tâm hồn có chung mối tình yêu say đắm 24 con chữ nhảy múa thành lời, lời chẳng cần nói ra, chẳng cần biết mặt cứ thế mà bay lượn theo nhau.
Lại một cuối năm, lời tỏ tình mang mang ai thích thì nhận, không thích thì thôi, người viết bắt chước trăng rằm tháng Chạp chui vào mây mà trốn.
Thế nhé!