Dấu Gạch Nối


Nhắc đến người chết người ta hay viết năm sinh và năm tử có dấu gạch nối ở chính giữa. Với tôi năm sinh và năm tử không có gì quan trọng, cái dấu gạch nối là quan trọng. Một đời người chỉ tính đến cái dấu gạch nối ấy, tồn đọng trong cái dấu gạch nối ấy.

Khoảng tuổi mười mấy, cái chết làm tôi sợ hãi, nó ám ảnh tôi ghê lắm, thấy đám ma ngoài đường tôi khóc hết nước mắt dù chẳng quen biết người ta. Lý do là vì me tôi mất sớm. Đám ma của mẹ, tôi đã không khóc cứ ngơ ngơ vì bất ngờ quá. Rồi tôi để nỗi nhớ trong lòng biến nó thành tính ghen tuông, giữ bố tôi cho mẹ. Bố tôi còn trẻ, tôi không cho bố tôi có bạn gái, không cho bố tôi có bồ, tôi hứa sẽ ở vậy chăm sóc bố, bố không cần có vợ kế. Bố tôi bị bắt đi học tập cải tạo, ông chết trong tù, không có đám ma. Tìm ra bố chỉ còn bộ hài cốt, khúc xương cánh tay gãy. Tôi nuốt nước mắt vào trong, lau nước mắt vào tay áo, vào gối quần, khi tôi rửa cốt. Hai điều đau đớn xảy ra cho tôi khi tôi còn trẻ khoảng tuổi trăng tròn đến khoảng hai chín ba mươi. Đọc tiếp “Dấu Gạch Nối”

Bác Mai

Không gian chung quanh êm ả, dưỡng khí và thán khí quyện lẫn nhau, hơi thở tôi vào ra nhịp nhàng theo nhịp đập trái tim, nằm yên bình trong lồng ngực.
Thứ sáu vừa qua chị của mẹ tôi đã về với Chúa, theo cách xưng hô của Việt Nam, chị và em gái của mẹ tôi phải gọi là Dì, anh và em trai của mẹ tôi phải gọi là Cậu, nhưng trong gia đình tôi, hai bên nội ngoại đều được gọi là bác (anh và chị), chú (em trai), cô (em gái).
Bác của tôi rất đẹp, bác là hoa khôi một thuở ở Phố Nhà Chung Hà Nội, bác giống bà ngoại của tôi, da mặt của bác mịn màng, nụ cười của bác ngọt như trái hồng chín, giọng nói của bác có âm vọng ngân nga, bác giỏi nhất nhà, buôn bán, hụi hè, trong lúc mẹ tôi và cô của tôi chỉ giỏi việc thêu thùa vá may, bếp núc. Đọc tiếp “Bác Mai”

MẸ

Hôm nay nhận được bó hoa con gái và con rể gởi chúc Mẹ vui bình an , đọc câu :”chúng con yêu mẹ” tự dưng mắt nhòa đi vì hạnh phúc , nhưng sau niềm hạnh phúc đó lại vấn vương nhớ Mẹ . Ngày còn mẹ có bao giờ mình làm gì cho mắt Mẹ nhòa đi vì hạnh phúc chưa ? Có bao giờ mình nói cho Mẹ nghe :”Con yêu Mẹ” chưa .
Mẹ dịu hiền, đôn hậu , thương con tùng phục chồng , chưa bao giờ một lần nghe mẹ lớn tiếng, chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau , nhớ đến Mẹ chỉ là nụ cười hay giọt nước mắt thầm che dấu . Đọc tiếp “MẸ”

Ốc Hấp Gừng

Ốc bu (bưu) loại ốc tràn lan khắp nơi trong tuổi thơ của tôi, ít nhất hai lần tôi bị rớt xuống ao vì mê bắt ốc. Một lần ở nhà bác Cả khu ao cá cầu chữ Y . Đến nhà bác phải đi qua chiếc cầu bắc ngang ao rau muống, cúi xuống nhìn cọc gỗ thấy ốc bám các anh con của bác bắt bỏ vào lon mang vào bếp nướng, ra vườn bẻ gai bưởi lể ra ăn với nhau vui lắm. Lọt tọt sao có mỗi tôi là con gái trong nhóm, lại nhỏ tuổi nhất . Giỏi mới được theo các anh đi chơi phá làng phá xóm nên ráng bắt ốc thật nhiều, chồm thế nào lộn cổ xuống ao! Đọc tiếp “Ốc Hấp Gừng”

Hoa Bí

Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc dưa hường nấu canh
Món ăn dân dã nhẹ nhàng theo người Việt Nam sang ngoại quốc, màu hoa bí màu hoa cải pha hoài không thắm trên giấy, màu hoa chỉ đẹp khi ngắt đóa hàm tiếu, nâng niu ngắm nghía trên tay.
Cuối thu, nắng nhẹ hơn, gió lạnh hơn, nhựa không đủ cho hoa kết trái, nhà vườn hái hoa đem bán
Đọc tiếp “Hoa Bí”

%d người thích bài này: