Passeges

N h ắ n
n h ủ . . .

Anh sẽ làm gì khi em không còn nữa
Một bước đời qua gửi gấm chút tình vương
Mấy độ thu sang lá vàng rơi mục rữa
Phủ lấp đời nhau muôn thuở vẫn mù sương

Còn nhớ hay quên những chiều ta ngóng đợi
Chờ tiếng chân xa đem sợi khổ tìm nhau
Tình nắm trong tay mà tình sao vời vợi
Hồn đắm trong hồn mà hồn vẫn hồn đau

Là bởi đôi mình gặp nhau đời trễ muộn
Hay bởi do lòng chở nặng giấc phù sinh
Sợ gió mưa xưa sẽ tràn hồn vay mượn
Sợ quá khứ buồn gõ nhịp những lời kinh

Mai em đi xa – một mình anh ở lại
Gượng chút môi cười khi nắng xói hoàng hôn
Trong nắng em về mang theo tình chói lọi
Đốt tặng tình xưa ngọn lửa của vàng son

Đời có héo hon không?

 

Dạ
Khúc

Đêm…
Đêm mượt mà như nhung
dịu dàng như tơ nõn
Nhung trải thảm dài đón tình chân rón rén
Tơ quyện rối tóc tơ bẽn lẽn một đời chờ
Người cùng với đêm chở mộng
Đem tình nồng rải xuống hồn nhau
Gối chăn êm trũng một biển sâu
Tay cuống quít tìm tay nhau rời rã
Đã mấy trăng xưa buồn bã
Ngóng trông tình vội vã đuổi theo tình
Hồn phách kia vẫn còn ôm ấp một hoảng kinh
Giông bão đó đành thổi tình trôi vạn kiếp
Đã là tình chàng ý thiếp
Đã là hòa hiệp chiêm bao
Thơ ngây trao nhau luống cuống năm nào
Nay nhòa nhạt cung sầu vàng phai mấy lá
Bên trời xa lạ
Hờ hững tình quên
Nhớ nhung đành gửi gấm vào đêm
Đêm đằm thắm ủ tình mềm trên gối
Tình thương tóc rối
Hồn chờ hoang mang
Từng đêm qua bừng tỉnh trống canh tàn
Đêm cũng đã tàn…

Cũng ngoài khung cửa …

có phiến mây chùng thật thấp
mùa hè tôi bỗng hóa đông
điều gì giấu trong lòng đất
hỏi thầm ai có biết không?
đất chuyển mình vài nhịp hụt
run run cành cây sồi già
gối chăn nát nhàu ngái ngủ
giật mình chao đảo võng xa
cơn địa chấn không đoán trước
đến lúc nào đi khi nào
bất chợt đất khô ứa nước
nhân tâm khô hạn thiên tai

Đất động có sợ không ?

Kén Chồng

Chị Hai quên trả lời câu em hỏi rồi sao? Cùng một lúc hai người cầu hôn em , một ông làm bác sĩ, một ông làm nha sĩ, em khó nghĩ quá chị Hai ơi!

Tui thiệt lòng xin lỗi chị , tính tui ào ào như cào cào châu chấu , gặp chuyện là tui tuôn xối xả, nói không dòm trước ngó sau, sợ người ta nói hết tui không được nói. Tui a thần phù húc vô cãi tào lao thiên đế, không đếm xỉa chi tới gốc tới rễ, nên tui quên phức chuyện kén chồng của chị.

Kén chi mà xốc hông xốc óc , kén ai không kén, kén ông thầy thuốc tây y với ông thầy nhổ răng cho bàn dân thiên hạ, hai ông thầy này người ta kính trọng biết bao nhiêu, người ta tôn lên tới hàng phụ mẫu chứ đâu nói khơi khơi, chị nhớ câu “lương y như từ mẫu không?” Mà so sánh hai ông đó, ông chín chỉ ông một lượng, tui thấy lấy ông nào cũng đặng hết ráo, tỉ như tui nè không cần biết chữ u chữ á, mà lấy đặng mấy ổng, ra chợ ai cũng gọi “bà đốc”, ui cha má ơi còn chi bằng hả chị, “một bước lên quan” ông bà xưa coi vậy chớ nói chi cũng đúng, bước này dễ hơn bước tango, dịu hơn bước xì-lô, mà trong lòng đàn bà con gái được mấy ông này mang khay trầu sang xin cưới, tui nhắm chắc họ phải nhảy cà lưng tưng như mấy thằng nhỏ bán thuốc cao đơn hoàn tán, chưa kể mẹ cha mừng hết lớn chớ hỗng chơi nghen chị.
Để tui bàn mao tôn cương, dông dài tam quốc chí cho chị nghe nghen. Thời tui mười bảy bẻ gãy sừng trâu là thời kỳ tình cảm tràn trề chan chứa, nhìn đời bằng cặp mắt con gà mái tơ có đeo cặp kính hường, hễ thấy con gà trống gáy te te đẹp mã, khươi ba hột thóc mốc meo đem cho mổ cầu thân, cái là làm duyên làm dáng khỏi cần kén cá chọn canh chi ráo, tui hăng hái yêu cái rụp, yêu không cần biết tình cho đi có lấy lại nhiều ít gì không? Rồi đem tặng hình cười mím chi cọp, đôi mắt mở mơ màng, lãng đãng có đề tặng đàng hoàng, ghi ngày giờ năm tháng, có thêm hàng chữ “dù cho ảnh có phai màu, xin đừng xé bỏ đau lòng người cho” nữa chớ. Đọc tiếp “Kén Chồng”

Before Sunrise…

1.
Soi gương, nhìn lại mình. Cái khuôn mặt đăm đắm đó khi mặt trời lên rồi sẽ vĩnh viễn biến mất, hỏi có tiếc không? Ừ thì cũng hơi tiêng tiếc. Rồi lũ phấn son/gương lược sẽ buồn biết mấy khi không còn tấm canvas-moi để điểm xuyết/tô vẽ/ngắm nghía và mỉm cười.
Đến với khuôn mặt trẻ thơ bầu bĩnh. Đi với khuôn mặt còn tràn nỗi khát khao vòi vĩnh những giấc mơ.
Khi những giấc mơ bắt buộc phải ngừng, thì thôi cũng đành gửi lại một nhếch môi cười từ giã trên mảnh trăng soi. Lần cuối. Đọc tiếp “Before Sunrise…”

%d người thích bài này: