“Tui thề tui hổng yêu ai, dì nguời ta cứ phụ tui gòai.” Giọng chị Hai hát nghe rầu thúi ruột. Cái âm giọng miền Nam rặt thấy thuơng làm sao.- Chị Hai à ! chị hát chi một bản nhạc hoài hủy dị chị ?”- Thì tui bị phụ phàng, tui hát dị chớ sao.”- Bị phụ phàng là sao chớ ?”- Chèn đét, phụ phàng là mình thích nó, nó thích mình hai đứa thích nhao, cái gồi nó bỏ mình cái đùng, đi lấy con nhỏ khác chớ sao ?”- Chị kể tui nghe đuợc hôn ?
”Tui tên Lụa, ông già tía tui muốn đời tui suôn sẻ, dịu nhiểu như sa Tân Châu, như lụa xứ Xiêm mà cho tui cái tên như dị. Tên cúng cơm tui điệu đàng mà đế ai biết đặng gọi , ngừi ta gọi tui là con Hai Đẹt. Hồi đó sanh con ra , phải kiêu nó bằng cái tên xấu xí, ra xóm ban điêm phải quẹt lọ nghẹ lên trán để xí gạt quỉ thần, hỗng thôi mấy ổng bắt mất. Rồi tui bị dính cứng ngắt dí cái tên Đẹt đó. Gọi tui tên Đẹt mà tui hỗng đẹt chút nào, ông bà nói con gái muời bảy bẻ gẫy sừng trâu , tui chấp ông bà hai năm, mới mười lăm tuổi tui đà trổ mã con gái.
Đọc tiếp “Những Mảnh Tình Vắt Vai”