Những Mảnh Tình Vắt Vai

“Tui thề tui hổng yêu ai, dì nguời ta cứ phụ tui gòai.” Giọng chị Hai hát nghe rầu thúi ruột. Cái âm giọng miền Nam rặt thấy thuơng làm sao.- Chị Hai à ! chị hát chi một bản nhạc hoài hủy dị chị ?”- Thì tui bị phụ phàng, tui hát dị chớ sao.”- Bị phụ phàng là sao chớ ?”- Chèn đét, phụ phàng là mình thích nó, nó thích mình hai đứa thích nhao, cái gồi nó bỏ mình cái đùng, đi lấy con nhỏ khác chớ sao ?”- Chị kể tui nghe đuợc hôn ?

”Tui tên Lụa, ông già tía tui muốn đời tui suôn sẻ, dịu nhiểu như sa Tân Châu, như lụa xứ Xiêm mà cho tui cái tên như dị. Tên cúng cơm tui điệu đàng mà đế ai biết đặng gọi , ngừi ta gọi tui là con Hai Đẹt. Hồi đó sanh con ra , phải kiêu nó bằng cái tên xấu xí, ra xóm ban điêm phải quẹt lọ nghẹ lên trán để xí gạt quỉ thần, hỗng thôi mấy ổng bắt mất. Rồi tui bị dính cứng ngắt dí cái tên Đẹt đó. Gọi tui tên Đẹt mà tui hỗng đẹt chút nào, ông bà nói con gái muời bảy bẻ gẫy sừng trâu , tui chấp ông bà hai năm, mới mười lăm tuổi tui đà trổ mã con gái.

Đọc tiếp “Những Mảnh Tình Vắt Vai”

Thứ Hai

Trên đường đi bộ mỗi ngày, hoa lá thay đổi mỗi phút giây!

Hoàng Vũ, gió thổi nhẹ thôi hoa vàng bay ngập lối
Phượng tím
Hoa dại thế thôi mà duyên dáng lạ lùng!
Bồ công anh
Hoa bướm ngày xưa
Sao nhái cosmos bươm bướm

Khóc Hàng Cây

Hơn mười lăm năm tôi đi lại trên con đường đến chỗ tôi làm, như con ong chăm chỉ bay đi hút mật . Con đường như một phần đời sống của tôi, có khi nhộn nhịp, có lúc lặng yên, khi vui khi buồn có khi day dứt. 

Hơn mười lăm năm tôi đi lại trên con đường đến chỗ tôi làm, như con ong chăm chỉ bay đi hút mật . Con đường như một phần đời sống của tôi, có khi nhộn nhịp, có lúc lặng yên, khi vui khi buồn có khi day dứt.  

Con đuờng không dài lắm. Tôi nhớ lần đầu tôi gặp nó, nó lặng lẽ hơn bây giờ, cũ kỹ hơn, nhẹ nhàng hơn vì lúc ấy thành phố chưa bùng nổ chấm com (.com), chỉ có vài hãng điện tử. Năm ấy chúng tôi vừa được định cư, còn ở nhờ nhà ông chú.  Anh đã chở tôi đi một vòng ngắm nó ban đêm, khi lũ cột đèn tỏa ánh vàng nhạt soi khắp con đường. Tòa nhà thị chính của thành phố, khi ấy nhỏ nhắn bình thuờng, sau khi đuợc chỉnh trang tốn gần 40 triệu Mỹ kim , nay đã thành cái bóng thật to che hẳn một khoảng đồi xanh ngắt phía sau lưng nó.  Tôi vẫn giữ trong lòng cái hình dáng nhỏ nhắn màu trắng đơn sơ của tòa nhà cũ, khi tôi đi ngang qua đó lần đầu.  

Đọc tiếp “Khóc Hàng Cây”
%d người thích bài này: