Bạn Cũ Một Thời

Kevin Le tác giả của quyển sách The Outcast Amerasian được báo chí nhắc đến đã lâu, vì không có nhiều tác giả Việt Nam viết sách bằng tiếng bản xứ trên đất Mỹ – tôi biết đến tên Kevin Le lâu rồi và chẳng mảy may để ý, cho đến khi biết ra tác giả đã sống cùng thời lận đận với tôi. Có những lúc chúng tôi một nhóm Kevin Le Huong Huynh – H – H – T – đạp xe khắp thành phố Sài Gòn vào từng hang cùng ngõ hẻm vì gia đình một người bạn không còn nhà để ở, hầu như mỗi tháng ở một nơi khác nhau, khoảng thời lận đận ấy nhìn lại quả “kinh hãi”! Kevin Le lên Sài Gòn vì gia đình ở Vũng Tàu cũng bị truy lùng tội “Ngụy” chúng tôi cùng mang bản án không có luật sư nào cãi giúp, làm gì cũng không được đi học cũng không xong. Trong nhóm tôi là bà chị đầy quyền hành, lạ lùng là bạn của các em tôi thành bạn của tôi hết, tôi có bao nhiêu việc để nhờ vả, mối dây liên lạc truyền từ các bạn tôi đến các bạn của em tôi mà tôi là trung điểm nối kết.
Ngày đổi tiền lần đầu sau khi thay đổi từ chế độ Cộng Hòa sang chế độ Cộng Sản, là ngày tôi biết rõ đời tôi chuyển sang trang mới. Lúc gia đình sáu chị em và một bà cô phải hoàn tục từ dòng tu còn đúng 200 đồng để sống là lúc tôi thật sự trưởng thành. Tôi nhớ như in trong óc những bao tiền bị cắt góc chất đống sau dẫy bàn kê dài trong trung tâm sinh hoạt của Nghĩa Sinh Việt Nam, nằm trên đường Hùng Vương, nơi trước đó tôi đã từng dạy học cho các em học sinh nghèo cấp tiểu học. Đang từ một cô “công chúa” chỉ biết ăn học – đôi lúc kiêu kỳ cho mình là trung tâm của vũ trụ, đến lúc thành “quái qủy” gì đó, tôi không biết phải dùng từ ngữ gì cho đúng nữa, gọi tôi là gì khi bắt đầu là bán dần những thứ trong nhà để sống, sau đó gia nhập đội ngũ chợ trời, buôn bán đủ thứ từ bé đến lớn, quần áo cũ đồng hồ sách báo đến tờ 100 đô hay cục hạt xòan to bằng nút chai dầu xanh.
Bạn bè của tôi lúc ấy cũng chới với đủ điều, đang là con nhà giàu có dược phòng có tiệm thuốc tây, lái xe hơi chở bạn bè đi chơi Thảo Điền – Con Mèo Đen vù vù bỗng còn lại cái chòi ở Thủ Đức, mảnh đất còn được giữ lại từ khối tài sản sau bao nhiêu đời truyền lại. Con ông tướng này ông tá nọ, bỗng thành không nhà vất vưởng ở nhờ ở đậu. Có hôm cô bạn hớt hải mang sang gởi vội cây đàn tranh vì nhà đang bị “lục sóat” sau đó bị “quản lý” toàn bộ tiệm bán bàn ghế tủ giường bề thế trên đường Minh Mang của cô, cả nhà bị đuổi đi kinh tế mới.
Tôi lì lợm nhất định không ra khỏi nhà nếu họ không thả Bố tôi về, ông bị bắt đi ngay sau 30 tháng 4, cho dù 7 người chúng tôi bị dồn vào góc bếp để ở. Trên lầu, nhà trước đều bị chiếm làm đủ thứ, nhưng nhờ thế nhà tôi trở thành trung tâm an toàn để bạn bè trú ngụ. Nhớ đến thời gian ấy vừa khóc vừa cười, vừa ngậm ngùi vừa tự mãn, ngẫm lại không có hoạn nạn như thế bây giờ ta có được thế này chăng? Sống vui an lành hạnh phúc, yêu mỗi phút giây còn hơi thở, yêu tất cả mọi sự chung quanh chẳng hờn không giận, khi chào đời cho đến lúc từ biệt cõi đời có mấy ai thoát khỏi khổ não muộn phiền.
Hôm nay trời mưa, khoảng mưa vừa đủ cho nỗi khát khao của dân California mừng vui, cũng vừa lúc cho tôi viết tản mạn khi được đọc thơ văn từ các bạn thân sơ cùng thời ngày cũ, những câu thơ câu văn của họ phảng phất hình ảnh ghi lại những khoảng thời gian có bóng dáng tôi trong đó. Tôi của thời “công chúa” và tôi của thời “lọ lem” có lẽ tuổi thanh xuân là đoạn đáng ghi nhớ nhất trong cả đời người, sau đó là những toan cùng tính, những trả giá băn khoăn. Ai biết tôi thời “công chúa” sẽ bị dội nước lạnh vào tình cảm của họ vì tôi tự hứa: “Không yêu ai ở vậy canh Bố – không cho Bố có bồ, không cho Bố quên Mẹ đi thêm bước nữa!” Kẻ biết tôi thời “lọ lem” cũng bị băng đá dội trả vì tôi mải toan tính sao cho gia đình có cơm ăn áo mặc.
Tình yêu thời ly loạn rất đắt giá, đọc lại bao nhiêu chuyện kể tràn ngập bây giờ, có nhiều chuyện ngập đầy hư cấu từ các văn nhân có trí tưởng tượng tuyệt vời, tôi thích đọc những chuyện viết tự nhiên trên các trang cá nhân Thai NC, chính nơi ấy tôi tìm được bạn cũ. Những người bạn chia cùng tôi khoảng “đất trời trở cơn gió bụi . “
Bài thơ dài hơn 3000 chữ của Kevin,
tôi đọc và cảm ra rằng, người có tâm hồn thi sĩ khi đau đớn sẽ có nơi “tung hê” nỗi đau ra ngoài để nguôi ngoai. Những câu lập đi lập lại trong bài thơ Làm Sao Hiểu Nổi Lòng Em? Không bao giờ có câu trả lời tôi nghĩ thế, vì nỗi lòng của mỗi người phụ nữ trong khoảng thời gian chông chênh hoang mang ấy quả là khó đoán khó hiểu thật, vừa cảm thấy yêu đã vội chối bay chối biến “không” vì trăm ngàn vạn mối lo lắng chung quanh.
Tôi nhớ đến cây đàn được đặt tại một tiệm đàn nổi tiếng đã bị tôi mang bán đi tại chợ Huỳnh Thúc Kháng, người bạn cùng sinh hoạt trong phong trào Nghĩa Sinh cùng đi với tôi, sau đó cũng từ anh chàng này tôi có một cây đàn khác được đóng bằng gỗ trầm hương, tiếng đàn tha thiết có những khi nước mắt tôi nhỏ lên đàn mùi trầm càng nồng càng dậy thêm hương. Trước khi vượt biên, bạn có đến nói cho tôi biết, lạy trời bạn đọc được những dòng này cho tôi biết tin với nhé.
Nhớ đến những giọng hát chấp chới thời gian ấy, Thanh Dung Mai Liem Tran nào Quán Bên Đường – Kỷ Niệm – Tình Khúc Da Vàng – Nhạc Tình Muôn Thuở Nguyễn Đình Toàn – Cung Tiến – Ngô Thụy Miên, làm sao quên có đêm chúng tôi hát với nhau cho đến sáng “Còn đây có bao ngày còn ta cứ yêu thương – dù mai có ra sao thì nhớ thương cũng đành!”
Bạn bè của tôi đứa còn đứa mất trên đường vượt biển, khi biết nhau còn sống hạnh phúc an vui là tin mừng không gì mừng hơn, Facebook mang bao nhiêu bạn cũ tìm đến với nhau. Cô bạn Hoang Linh chia cùng tôi cả một xe cà phê từ Buôn Mê Thuộc xuống Sài Gòn cũng còn đây, qua hình ảnh tôi biết bây giờ đã lên chức ngoại lần đầu- Cô bạn Lanie Nguyen chia cùng tôi nỗi buồn khi tôi không dám nói cùng ai khoảng đói nghèo tìm ăn từng bữa, nay gặp lại nhau cùng cười sung sướng vì chị và em cùng hạnh phúc giống nhau. Trên đoạn đường đời chông gai tôi đã bước qua, gót chân sẹo còn sâu hoắm để nhắc tôi ân sủng của Thượng Đế đã ban cho mình lướt qua được, bằng lòng tự tin vào tính bản thiện của mỗi con người tôi có duyên gặp gỡ, điều quan trọng nhất là đức tin Công Giáo “Yêu người như mình ta vậy!” cùng lời tuyên hứa của một Hướng Đạo Sinh – một Nghĩa Sinh Việt Nam giúp hướng tôi đi không nghiêng ngã.
Tôi cám ơn tất cả các bạn đã yêu, đã thương, đã mến, đã nhớ, đã giận, đã ghét, mà tôi không thể đáp đền vì vô tình hay cố tình không biết, tôi có thể làm gì được nhỉ trong hoàn cảnh tôi không có quyền chỉ nghĩ đến riêng mình. Nếu bạn đã giận ghét tôi trong quá khứ bây giờ bạn có thể quên được rồi đó, tóc của tôi không còn mượt mà đen bóng như xưa, dĩ nhiên sắc vóc cũng hoàn toàn biến đổi – tôi vui sướng chấp nhận đoạn đường cuối đời có bóng mát yêu thương của gia đình – Biết các bạn bình an hạnh phúc là món quà tôi nhận thêm từ Thượng Đế nhân lành của tôi.

Trà Hoa

Ướp hoa trong muối giữ hoa tươi mãi là một nghệ thuật tỉ mỉ của người Nhật, hôm nay trời mưa pha ly trà xanh nhâm nhi cùng miếng mứt vỏ cam, thả bông hoa đào vào tách ngắm cánh hoa mong manh trong tách, nhớ bài hát Khối Tình Trương Chi của nhạc sĩ Phạm Duy:

Ôi duyên kia ai đã trả cho ai
Cho mắt rơi lệ rồi
Cho chén tan thành lời
Để thành bài hát ru lòng tôi!

IMG_0680

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

IMG_0672

Nhìn cánh hoa mong manh trong tách, các vết nứt của tách trà hai lớp thật tinh tế, tiếc là mình không biết thưởng thức vị trà thế nào, đậm quá bị đắng nhạt thì lưỡi không tê như có người ví von “Trà ngon làm tê lưỡi như nụ hôn đầu!” Trà xanh đậm được đánh nổi bọt uống tê lưỡi có vị đắng nhưng sau đó ngọt lâng lâng.
IMG_0688

IMG_0690

 

 

 

 

 

 

 

IMG_0665Rửa hoa trong nước nóng để hết vị mặn trước khi nhẹ nhàng gắp hoa thả vào tách trà.