Hai mươi mấy năm rồi Má !
Con biết yêu thấm hiểu tình, Má xưa
Ngày còn Má khi chiều tà nắng úa
Con đâu hay tại sao mắt Má buồn?
Thời con gái Má hẳn là đẹp lắm!
Tóc Má dầy, môi mọng khoé đồng tiền
Con yêu Má giọng ầu ơ buồn lắng,
Con nào hay Má bầy tỏ niềm riêng,
“Ầu ơ ! Bướm vàng đậu ngọn mù u
Lấy chồng càng sớm tiếng ru càng buồn!”
Hồi Ngoại gả, Má y lời không cãi,
Chôn tình riêng sâu kín huyệt tim mình
Con lên hai, Ba đèo bồng nhơn ngãi
Má ru con giọng thảm buồn thing không
“Ầu ơ! Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ!”
Má dẫn con theo, bỏ về nhà Ngoại,
Ngoại khóc âm thầm thương Má long đong
Dậu bông bụp nở rần màu xác pháo
Mà Má rầu rầu, không thấy Má cười,
Rồi một ngày Má soi gương trở lại
Chải mái tóc dài, giòng suối mượt mà
Má tô lại môi, khóe cười e ấp
Khi có người khách lạ ghé thăm nhà,
Con khờ khạo nên ghen hờn với Má
Người ta tới chơi, con khóc sau hè
Ngoại dỗ con: “Má con còn trẻ lắm,
Bạn Má tới chơi sao con không vui?”
Ngoại hiểu Má, còn con làm sao hiểu,
Chuyện tình xưa ngày Má chưa có chồng,
Chuyện tình xưa Má một lần chôn kín
Chuyện tình xưa,đang sống lại huy hoàng.
Tại vì con thêm một lần Má khóc
Cắt đứt tình riêng để sống vì con
Trời mưa dập dồn con nghe Má hát,
Giọng buồn hơn xưa, não nuột u hoài
“Ầu ơ! Trời mưa bong bóng phập phồng
Má đi lấy chồng con ở với ai?”
Má ơi !
Hai mươi mấy năm rồi Má
Biết yêu rồi, con thương Má xót xa
Những chiều hôm Má dõi trông xa vắng
Chắc Má nhớ người, nỗi nhớ thịt da,
Ngày Má mất có người xa tới viếng
Đóa hồng nhung người đặt cạnh di hài
Giọt nước mắt lăn dài khuôn mặt thép
Di ảnh Má cười, Má nhận ra ai?
Con hối hận ngập ngừng lời xin lỗi
Chậm mất rồi, Má ơi chậm mất rồi
Con biết yêu thấu hiểu thâm tình Má
Phương trời nào Má tha thứ cho con!
“Ầu ơ ! Má ơi con biết yêu rồi
Bâng khuâng thương Má bồi hồi ruột đau!”