Thượng Đẳng

Khi có tâm sự người ta thường . . . làm ngược lại chăng? Thật ra tâm sự lúc nào cũng có chỉ là cách mình “đối phó” với nó – cứ để mọi sự tự nhiên – khi buồn mình buồn – khi vui mình vui – ngay cả khi đang có việc buồn xảy ra cho mình thế giới vẫn vận hành y như thế – nhân loại vẫn yêu thương giận hờn y như thế!
Mình leo lên đỉnh núi nhìn xuống sẽ thấy nào là chập chùng lá nào là lơ lửng mây – tiếng suối róc rách – ngồi trên thân gỗ mục hơi ẩm của tuyết tan – Ừ con người chỉ là một thứ gì đó rất rất nhỏ có chút chi đó hơn con sâu cái kiến – là cái khổ:
Sinh khổ – Lão khổ – Bệnh khổ – Tử khổ!

Trong cái khoảng Sinh – – Tử có thêm : Yêu không gần Khổ – Muốn không được Khổ – Ghét phải ở chung Khổ – thêm năm thứ Hành – Sắc – Thụ – Thức – Tưởng dằng xé!
Biết thế nên rõ ràng câu: Sống để khổ rồi chết!
Chèn ơi! Tâm sự chuyện gì mà ai cũng biết cần chi đâu phải nói ra chứ!
Hôm qua mình leo núi – mỗi bước chân lên cao là một niềm tự hào không vấp ngã – lựa tư thế gót chân ngón chân thế nào để không bị trợt trên bao nhiêu là đá to đá bé – hoa lá trên cao đủ màu sắc, chỉ ngó lơ tí thôi mất mạng như chơi!
Yêu nhau thật lòng mỗi khi lên dốc cao phải buông tay không níu không kéo – có nhỡ xẩy chân chỉ một đứa bị thương đau – người còn lại kêu cứu giúp – Quí nhau thật lòng không để người mình yêu đi phía bên vực sâu, phần mình đi bên vách núi.
Lần mò xuống suối chạm tay vào nước trong lạnh cóng, ngồi xệp xuống bãi lá mục dựa hẳn vào rêu để biết đá mượt mà ấm áp – ai đã nằm trên đá để biết tim đá ấm dường nào chưa dù chung quanh còn tuyết phủ – hãy thử đi khi có dịp rồi kể cho người khác nghe để chứng minh hùng hồn những người im như đá có trái tim nồng nàn thổn thức cho đến lúc chết!

Ừ! Anh V của mình im như đá – trái tim của anh yêu nồng nàn đến khi chết – tay buông tình buông những bi kịch đời hạ màn – hỉ nộ ái ố chẳng là sự vướng bận, trên trời xanh mây trắng bay – hoa vàng hoa hồng điểm trên lá nõn – Mình vừa leo dốc vừa suy nghĩ khi tim ngưng đập tình còn đập không? Cô em gái của Anh biết trái tim của Anh thuần khiết tử tế – chỉ vì một điều bây giờ em nhận biết ra rằng: Con người là loài động vật thượng đẳng, ngoài việc tìm cách sống còn trên mặt đất như muôn loài động vật khác, họ biết yêu thương và làm khổ lẫn nhau, nhất là nhầm lẫn trói buộc nghĩa là yêu!

Mình khóc bằng giọt nắng xuyên qua kẽ lá – Mình thả những u uẩn giúp Anh xuống suối, mình tin anh đã sống thật bằng những giới hạn con người phải chịu giằng xé vì KHỔ – nếu không khổ thì đâu có Chúa – Phật – Thiên Đàng – Địa Ngục – Niết Bàn – A Tì phải không?

Hỏi người mình yêu, câu trả lời như mọi khi là: “Vớ vẩn!”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: