28 tháng 4 hồn tôi tịnh lắng
Ngẫm lại tháng ngày 48 năm qua
Được mất của ai tôi không rõ
Riêng phận mình tôi biết tôi còn
Còn nỗi nhớ một thời hoa mộng
Còn nỗi đau một thuở bôn ba
Còn tình yêu cùng người chăn gối
Còn bạn bè một thuở nào xa
Còn vết sẹo đã thôi hành hạ
Suốt canh dài thấp thỏm lo âu
Còn chia sẻ ngậm ngùi quay quắt
Nỗi lòng đau vượt biển sóng gào!
Tôi còn thở còn yêu còn hát
Tạ ơn đời còn cỏ biết nở hoa
Mùi hương ngọt tiếng chim ríu rít
Đã dạo chung một nhịp an hoà!
Tạ ơn Trời khổ đau và hạnh phúc
Đã âm thầm nên một trong tôi
Thanh thản ngắm vòng luân hồi cuộn
Tà áo thanh xuân tan vào mây trôi!
Xin đừng lay hỏi nhớ gì
ngày 30 tháng Tư năm ấy
– tờ lịch bóc đi
không gắn lại bao giờ!
Thả nó bay đi còn tôi ở lại –
mắt rưng sầu môi cười nụ khoan dung!
Ôm chầm lấy niềm đau nhân loại
bậc thánh nhân cũng hóa khù khờ!
Tôi buông vậy! Xin đừng trách nhé
Đây đóa phiến hoa tạ lỗi cùng người!
thơ hay cô ơi. thấm tình trong trỏng.
ThíchThích
Ừ nhớ lại chỉ thêm buồn- quên cho xong
ThíchThích