Thơ Viết Cho Tháng Mười

…..

Năm mươi mấy năm xưa tôi chưa có tuổi nào
Sao bây giờ chợt tuổi đâu nhiều thế ?!!
Ai cũng phải qua một thời tuổi trẻ
Tôi ước gì tôi níu được thời gian …

Giữa hai đầu trời đất mênh mang
Tôi cát bụi nên làm gì có tuổi ?
Em ơi, xin đừng gặng hỏi
Tuổi tôi bây giờ bao nhiêu ….

Ngày của người ta từ sáng đến chiều
Ngày của tôi dài từ niềm vui này đến niềm vui nọ
Chợt một lần niềm vui giận hờn không đến nữa
Ngày của tôi là đêm …..

Tháng của những người yêu tính bằng những cuối tuần ăn kem
Tháng trong tôi cộng bằng những lần được nghỉ
Như người lính bỗng được rời vũ khí
Tôi được buông chiếc cần câu cơm ….

Một năm người ta đếm bằng lịch treo tường
Tôi đếm năm của tôi bằng những lần được mất
Thời gian cũng phũ phàng như sự thật
Sẽ chẳng bao giờ biết đợi biết chờ

Mỗi sáng dậy thấy mình già hơn xưa
Chiếc gương lau mãi mà vết hằn chẳng sạch
Ngay cả nụ cười cũng nhuốm màu hổ phách
Tự hỏi mình nên buồn hay nên vui ….

Thử một lần kéo thời gian giật lùi
Dẫu trong cơn mơ, cũng sẽ là hạnh phúc
Giữa tháng Mười, mùa thu ngủ gục
Mặc cho lá vàng rơi rơi ……
Buì Chí Vinh
thothang10-10-11
* Ba mươi mấy năm xưa tôi chưa có tuổi nào –

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: