Cứ đến mỗi cuối tuần là ả phải loay hoay cố tìm ra thật nhiều cái cớ để…giận!
Giận ai ư?
Chẳng giận ai. Chỉ giận – ahem – tình!
Tình tình như cánh chim bay
Bay hoài bay mãi mà “nay”* rụng tình
Ưởn ươi cái nỗi vô tình
Một hình/một bóng xập xình giận nhau
Buổi sáng – ả giận tách cà phê đắng…
Buổi trưa – ả giận vạt nắng lửa cháy lênh loang…
Buổi chiều – ả giận gió mải lang thang không về làm tay đưa võng…
Giận tuốt qua đêm buông lập lòe những ngọn nến thắp hoang mang…
Gã hỏi:”Sao giận chi mà giận lắm thế, không sợ sẽ mau già ư?”
Ả xoay mặt đi lẩm bẩm:”Già càng tốt. Chóng được hóa kiếp thành tiên.”
Gã chưng hửng:”Hử, tiên as in fairy tales?”
Ả gật:”Ừ, tiên cô với cây phất trần phe phẩy ấy!”
– Để làm gì?
– Quất cái m-ông tình cho tuyệt giống ứ-ử-ừ-ư!
Cười. Ấm. Nồng nàn. Dòn dã.
Đấy – cứ cười vang vang như thế hỏi có giết người không?
Giết người đi…Giết người đi…*
Mà sao biển cười rộn ràng sóng vỗ…
Người từ chối chết.
Người còn đang bận giận hờn Người…
Với muôn ngàn cái cớ tột cùng trẻ con vô lý.
Well, It’s all because of you…
Still.
*Nay: “No” in Norwegian
Phù Dung