Tôi đang than thở hết chữ – hết thần để viết, dù quanh tôi bao điều tôi muốn viết muốn kể, chẳng hạn như đi theo con trai leo lên núi Thiên Thần, theo con gái đi ăn ốc, theo cháu ngoại đi đá banh, theo chồng đi bộ, toàn là theo theo theo và theo! Cũng có khi tôi dẫn đường cho bạn đi lên đồi, dẫn em đi thăm vườn Japan, dẫn chồng đi mua này mua nọ, dẫn họ đi tìm đường, nếu kể lại có ngàn ngàn điều để kể, đi ăn đi uống món này lạ món kia hay, có lúc hứng khởi muốn ngấu nghiến, có lúc lo lắng eo phì không dám “làm hết tô” – Ngày của tôi càng ngắn bớt, chẳng hiểu giờ nó đi đâu vắng, có thể nó ham vui quên mất có tôi chăng, phút cũng hững hờ, giây cũng bỏ luống, tôi nhớ mới ngày nào, sáng sớm thức dậy tôi viết tràng giang đại hải, hết trang này sang trang khác, bây giờ tôi chỉ đọc và nhâm nhi cà phê, cà phê chồng pha cho, nếu không có chàng có lẽ tôi cũng chẳng có cà phê để uống.
Tôi đang chuyển đổi yêu tôi – yêu tôi tha thiết, mê tôi tha thiết, không màng chung quanh lá la là la. Viết là để người khác đọc và khen, chứ sao không nhỉ, vì tôi đem những ý tưởng ngộ ngĩnh trong lòng của mình ra phơi kia mà, phơi gì cũng được khen cả, không ít cũng nhiều, đâu ai nỡ chê công trình tim óc của người khác, chỉ có cái là khen thật hay giả mà thôi. Ngày bé tí tôi cắt cà rốt đem phơi – lớn chút tôi phơi giấy pha đủ thứ màu để vẽ , thiếu nữ tôi phơi tóc, có chồng tôi phơi kén, có con tôi phơi áo, bây giờ phơi chữ cho lòng khô.
Khi chưa có chồng, ngàn vạn câu khen: “Mắt ướt quá nhận chìm xuồng tôi!” “Môi mọng quá sũng cả trái sầu!” “Thơ ướt quá trời chuyển mưa đem bão tố!”
Khi có chồng: “Tôi đưa em sang sông mưa rớt ngoài trời – mưa ướt trong lòng”vv . . . – đủ thứ nước đủ loại ngập lụt linh tinh ấy ám ảnh đẫm ướt lòng tôi, bây giờ yêu mình, tôi trải lòng ra phơi. Phơi tất tần tật tự thuở ấu thơ cho đến ngã về già.
Sáng nay, tôi đọc bài Theo Trai của cô bạn Phù Dung của tôi – nhớ nha, tôi không bao giờ cho Việt Mỹ đề huề trong nia tôi phơi đâu đó, chỉ có cô bạn Phù Dung của tôi thôi, nàng cho hai đứa nó ôm ấp nhau thật thắm thiết, tôi mê mẩn ngón tay thần sầu gõ ra bao điều dễ hiểu mà khó gõ đó vô cùng. Bạn đọc thử xem có mê . . . giống tôi không ? Chữ của tôi cũng đang theo “giai” rồi
Theo trai
*cho một câu nói ngộ nghĩnh mà rất thật của một người
Đã lâu không gặp ông lão lò mò vào rừng đi lượm chữ.
Hỏi:”Tại sao?”
Dấm dẳng trả lời:”Chữ nó bỏ tôi đi theo trai rồi!”
Chữ vốn là người tình tuyệt vời một thuở của ông lão. Đi đâu/làm gì cũng luôn bâng khuâng nghĩ tới Miss Chữ. Thậm chí trưa trưa ghé McDonald’s xơi hamburger cũng không quên để dành tấm giấy gói để may áo lụa vàng cho cô Chữ bé bỏng.
Ông lão mê chữ lăn lóc. Một ngày không chữ là một ngày ông lão vật vờ/ươn ưởi như chiếc lá thu khô bị mắc mưa, muốn xào xạc bay bay theo bước chân người qua mà không thể.
Thế mà bây chừ chữ lại nỡ lòng nào bỏ mặc ông lão chèo queo một mình để chạy theo trai…Wonder: Trai này không biết có phải là “ngọc trai” dòng họ Pearl của vương quốc sò giữa lòng đại dương xanh? Nếu thế thì ông lão cần phải chuyển nghề vô rừng đốn củi sang nghề thợ lặn tìm sò may ra mới có kết quả.
Ông lão có cô con gái đang tuổi teen-teen yểu điệu suốt ngày gương lược – kỷ vật duy nhất của Ms. Ex bỏ lại trước khi khăn gói qua phà.
Ông lão thỉnh thoảng vẫn hay làu bàu:”Rồi cũng sẽ đến lúc đành bỏ tôi đi theo trai thôi!”
Ông lão nói mà quên mất tiêu ngày xưa ông cũng đã từng là “trai” (hì, bây giờ là ông lão). Giả dụ như Ex của ông không có lòng tơ tưởng theo trai thì ông đã không có nó, phải không? Nghĩ cũng ngồ ngộ, con cái sinh ra mình nâng niu/bảo bọc hai bàn tay đầy/hai bàn tay vơi, những tưởng ruột rà máu huyết sẽ không bao giờ ngoảnh đầu rời bỏ. Vậy mà đùng một cái – Trai đến. Phỉ phui cái đứa con trai kẻ lạ lời ngọt như đường/ môi ngon như mật đó. 18/19/20 năm mình oằn lưng ra cõng nó thế là công cốc, chẳng làm sao để fight back nổi cái nỗi long lanh đầy quyến dụ của viên ngọc trai từ đáy biển. Đau ư? Ừ, đau. Hận ư? Ừ, hận. Biết thế ngày xưa mình bảo mẹ nó đẻ ra một quả trứng còn hơn, khi buồn/khi đói còn có thể mang ra mà làm ốp-la cho breakfast. Nhưng chances are: trứng vẫn có thể nở thành chick-chick, hay ăn mau lớn rồi lại sẽ đi tìm trai gà trống mà theo. Pourquoi? Ah, luật trống mái/âm dương/ nhật nguyệt đấy – dẫu người hay vật âu cũng là lẽ “thiên nhiên” – có phải?
Thật ra, lời rủa “theo trai” carries cái ý nghĩa riêng của nó. Theo đây là theo không ngon ơ chờ đỏ mắt cũng không có được miếng cau trầu dạm ngõ. Chứ nếu không thì mình đã được bõm bẽm vừa nhai vừa hãnh diện tuyên bố:”Cháu nó đã theo chồng. She’ll be her hubby’s problem now, not mine anymore!”. Thế chồng có phải là trai không? Hmm, trai của mẹ nó xưa, chồng của cục cưng nay. Và vậy là tôi đã mãn nguyện/tôi đã làm xong bổn phận. Bây giờ tôi nghĩ tôi sẽ được tự do lang thang đuổi bướm/hái hoa với cô nàng chữ dịu dàng của tôi. Nhầm! Cô chữ đã không chờ được nên cũng bỏ đi theo trai mất rồi!!
Ông lão ạ, chữ cũng tương tự như người, không có trai để theo là chữ sẽ buồn/chữ héo hon/chữ úa tàn/chữ chết. Hoa nở xuân thì hoa/ chữ rộ xuân thì chữ – ai bảo ông một thuở để chữ cô đơn lạnh lẽo trang giấy khuê phòng trắng mần chi…
Hay ông lão hãy thử bắt chước cái gã trai kia đem khay trầu cau gõ cửa, biết đâu cái ả chữ khéo ngúng nguẩy kia lại chẳng động nết đành hanh mà quay trở về, nhỉ?
Hử, ông lão đang lẩm bẩm gì tôi nghe không rõ?
Sao cơ?
Ah, ả chữ xưa nay đã thành bà lão – tai nghễnh ngãng & trí nhớ mòn – e sẽ không còn nhận ra ông lão là cái-gã-trai-nào-đã-từng nữa hả?
Well, it doesn’t matter…
The most important matter is: Do you still long&yearn for her? Do you still in love with her?
If it’s a “Yes”, go find her/redraw her/write her out/ serenade her & adore&cherish her in your heart once again, this time.
Don’t know where she is now?
Giời, sao lại hỏi tôi…
Tôi, chứ có phải là Miss beloved Chữ của ông đâu!!
@mộtvườnđầycỏdại/ngónchânbuồngaichâm…