Xuân tự lòng ta Xuân ngất ngây
Sum vầy an tĩnh góc Xuân lành
Vuông tròn cặp bánh tay mình gói
Bưởi hạnh trong vườn anh xới vun
Gom hết thương yêu ngày Xuân mới
Giữ kín riêng mình vạn chữ Xuân!

Năm nay khai phím từ mùng 1 đến mùng . . . tùy hứng, thời gian bây giờ nhiều lắm có ai thấy hạnh phúc khi được thế không? Tôi thì quá sung sướng với điều này!
Thời khóa biểu 24 tiếng của tôi không còn bị khóa lại ở bất cứ điểm nào ngoài những điểm tự mình chọn thí dụ như hẹn hò với bác sĩ – hẹn hò với bạn đi đó đi đây cho đỡ cuồng chân vì tự muốn ở trong nhà tránh nhiễu nhương thời thế!
Thời thế thì thiếu gì chuyện để nói để kể vì mỗi ngày chỉ cần lướt sơ qua Yahoo – CNN – CBS – NBC – – – trong khi đi tản bộ thì Ipod ngọt ngào rỉ rả Người Việt Online – Little Saigon TV – Saigon TV – VietFace kể lể v.v. là đã đầy một túi càn khôn trên trời dưới đất nên mình thản nhiên tự phong chính mình là trung tâm để . . . bấm phím.
Nghĩ cũng lạ, ngày còn trẻ chỉ mong ngày lễ để xôn xao còn bây giờ ngày nào cũng y như ngày nào – Những câu thơ ở trên quả thật là thế, rõ ràng trong nhà nhìn quanh quất chẳng có tí ti gì là chuẩn bị như ngày xưa mua sắm gọi là nhắng cả lên, năm nay vì các cô bạn Youtube gói bánh này bánh khác khiến “mười ngón thiên thần” cũng bần thần tẩn mẩn lôi mọi thứ trong tủ ra gợi nhớ!
Nỗi nhớ đầu tiên là lá để gói, là dây để cột, hình ảnh Ngã Ba Ông Tạ như khúc phim chiếu chậm có xe ngựa có thúng mủng treo bên hông, lá dong lá nếp, dây cột, nụ cười chân thật những cô bán hàng lạ mặt chỉ gặp ngày trước Tết. Bánh chưng là phải lá dong mới vuông cạnh – bánh tét ra vườn rọc lá trên cây hay có mua cũng rẻ như cho có đâu như bây giờ lá chuối lên ngôi phi tần dù có bị đông lạnh để bay từ Thái Lan – Phi Luật Tân sang các nước Tây phương chưa chắc là cực lạc – thì thế, nếu cực lạc thì đã có lá dong dây lạt được chẻ từ cây giang, loại cây mọc hoang lá to gói bánh tro tháng 5 – hình như bây giờ dân chúng miền quê vào rừng hái lá cũng sống được nhờ bán lá khô cho thương lái, họ có lò xấy cho vào gói gởi sang Tây Phương cho các bà rảnh rỗi như mình gói bánh, một gói khoảng 20 lá khô giá những 2 – 3 đô la đổi sang tiền Việt thì quá chừng tiền – bây giờ mà quành sang chuyện chơi đồ hàng lấy lá làm tiền nừa thì gõ hoài hoài không dứt chuyện của người có thì giờ gói bánh cho vui không phải để sống!
Nỗi nhớ thứ hai là nấu bánh, dựng lò ngay trong sân hay ngoài lộ, cái lò chỉ là gạch ba góc miễn sao đủ cứng để chịu sức nặng của cái nồi chứa bánh, rồi củi rồi lá rồi canh bánh, có nồi nước “đò” kề bên, nồi to cạn bao nhiêu thì có sẵn nước nóng châm thêm vào – thế nên các bà các ông lớn tuổi giao cho bọn trẻ sau khi họ đã gói cả ngày mệt nhoài, khoảng này thì “bọn trẻ” thích mê, lửa khiến má nàng hồng, làn hơi se lạnh khiến tâm chàng ấm áp muốn chở che, sao thì “tình trong như đã – mặt ngoài còn e!” chỉ chờ dịp như thế mà tỏ mà bày không lúc này thì khi nào – tôi nhớ bài hát “It Now or Never” các chàng hay nghêu ngao cho các nàng nghe dịp này dù giọng hát không giống Elvis nhưng cứ là “Ít nao o ne vờ” mà rỉ rả rồi thì “Tay em lạnh để cho tình mình ấm” . . . lại là chuyện dài hơn tam quốc khi nhớ về nấu bánh thuở xưa có đâu như bây giờ tống mấy cái bánh vừa gói vào nồi áp xuất IP đậy nắp bấm nút lá la là lá la là xong lấy bánh ra muốn dền thì dền muốn ráo thì ráo chẳng có chuyện bánh bị sượng sống vì “bọn trẻ” mải tỏ bày mà quên đảo bánh quên châm thêm nước cho đầy, để chữa việc này cũng “bọn trẻ” chống chế thế này: “Đầu năm bánh sống là thọ phước cho cha mẹ ông bà ạ!”
Mâm ngũ quả chi đó từ quà cáp trong gia đình, con cháu phải biếu Tết ông bà, các em phải biếu Tết anh chị, nói chung là từ dưới chuyền lên trên đến bà thờ gia tiên là chặn cuối! Gia đình công giáo không có bàn thờ gia tiên thì có một góc Xuân rực rỡ hoa mai hoa cúc chậu tắc lúc lỉu và giữa bàn phòng khách là hộp mứt hộp hạt dưa, nhừng trái dưa nằm ngoan dưới đất chờ được cắt mang lên mời khách – nay thì phải có những loại trái ngon lạ khó tìm mới quý, nào là thanh long đỏ thanh long vàng, mãng cầu Úc – Do Thái v.v nhà mình thì tha hồ ra vườn hái mang vào chưng cho vui – khách nào mà có chứ, con cái đi làm cháu đi học nên quả là chỉ bày ra để nhớ thế thôi mà!
À bánh nấu xong ăn đúng một miếng, chất đầy tủ lạnh mong cuối tuần con về cho chúng nó ăn, thế nào cũng nghe câu: “Sweet rice is not good for diabetic Mom!”
Được chăm sóc cũng là niềm vui giữ kín trong lòng một tiếng Xuân