Tiếng Thời Gian

Bài hát này càng nghe càng thấm nỗi niềm trầm mặc của tiếng chuông đồng hồ tích tắc – nền nhạc cũ xưa trước 1975 không có digital – mời bạn nghe cùng tôi nhé, lớn gần đến đỉnh thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ. . . thich gì không vượt qua giới hạn thì cứ làm, chồng có chê có chòng ghẹo chi cũng mặc, bạn có cười cười chuyện mình múa may cũng mặc, đã đến cái khoảng này không làm được theo ý mình thích cứ theo kiểu sợ “họ cười” tùng phụ tùng phu tùng tử đã tiêu mất rồi, bây giờ còn theo những điều ấy là tự mình tùng xẻo mình thì sao!

Cho nên tóm lại là mình thích hát lắm, 8 tuổi đã lên sân khấu vì bà nội mang cháu đi khoe – đám cưới chú cô trong nhà thế nào cũng bắt kê ghế đẩu lên cái bàn cho cô cháu mặc áo đầm thật đẹp đứng lên đó hát bài nào bà nội bảo hát – nghe vỗ tay rầm rầm mà có thích chi đâu, chỉ thích lời bà hứa: “Con hát xong tối bà mở radio cho nghe!” chao ơi! nỗi nhớ của 60 năm về trước hiện về, buổi tối ngủ với bà nội những đêm Hạ oi ả, lý do mùa Hè ở nhà nghịch quá, thế là được giao cho bà Nội để bố mẹ rảnh tay với các em, thế là nghe đủ thứ nhạc, có cả cải lương của cô Bích Thuận Bích Sơn, ngoan nghe lời bà sẽ được đến rạp hát xem cải lương còn chi bằng, thế là con bé . . . mầm non . . . xinh xắn cứ theo bà dẫn đi ăn tiệc giỗ – cưới, bà lại là bà “tiên chỉ” ngày xưa nên được mời suốt thôi, nhưng cũng bị khổ vô cùng về chuyện sáng 5 giờ phải theo bà đi lễ sớm!
Chúa ơi! Ông chánh chương (?) là quỷ dữ trong cung thánh đối với con bé, lý do con nít phải ngồi trên hàng ghế nhất ghế nhì, ngủ gục là nghe tiếng cái roi vụt vào thành ghế giật mình tỉnh giấc . . . nhưng lễ xong lại được ăn bánh trôi xôi vò, được cha xứ cho ăn viền bánh lễ! Ông chánh chương quỷ dữ khi ấy lại thành ông . . . từ hiền lành ra chào hỏi nói chuyện với bà và khen con cháu ngoan (?) Ôi thời gian . . .nên đừng cười khi nghe bà già hát líu lo nhé!

(“Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ” Khổng Tử – Luận Ngữ)

Dạ Tương Sầu

Dạ Tương Sầu hiểu thế nào nhỉ, sông tương đêm buồn hiểu theo chữ Hán Việt hay chữ Nôm là đêm đưa tiễn buồn hiu? Chữ Sầu là buồn lo thì dễ hiểu rồi – Dạ có thể là tiếng thưa lễ phép, có thể là lòng dạ, nhưng chắc chắn ở đây là ban đêm không thể nào sai – Tương đây mới hơi khó để nghĩ ngợi vì có nhiều nghĩa quá – tìm trong sách vở có thể là Sông Tương, nhưng sông Tương này mãi tận bên Tàu chẳng lý nào tác giả Nhật Bằng viết về con sông đó – nên cái nghĩa tiễn đưa là đúng nhất, Đêm Buồn Đưa Tiễn!
Chao ơi, hát thì cứ hát đi sao lại soi mói xem tựa bài hát bảo gì! Muốn đùa với chữ để bị mắng là dại khờ chẳng biết tí gì về Hán về Nôm thì trả lời:
– Dạ, tương sầu là tương không ngon!
– Đêm buồn tương tư!
Đêm Buồn Đưa Tiễn là đúng nhất, vì từng lời hát buồn thiu vẽ ra cảnh ta đưa người sang sông, sông không có sóng mà trong lòng thì sao sao ấy, nhất là người đứng trông theo chiếc thuyền chèo dần đi!
Đoạn đầu:
– Về đây khi sương rơi, nắng Xuân tàn sau mái tranh, liễu buông cành êm đứng, rủ bóng in trên mộ xanh!
Hình ảnh chi mà buồn đến thế, Mộ Xanh này là thật hay chỉ tượng hình cho cuộc tình đã chết? Ngày xưa khi còn trẻ người non dạ, nghe Mộ là nghĩ ngay đến có người chết, không nghĩ ra chỉ là cách diễn tả bóng bẩy về điều gì đó đã mất muốn chôn vùi nó đi – trong bài hát này là thế!
Chàng lãng tử về lại làng xưa chiều cuối Xuân, nơi chôn vùi mối tình với người thôn nữ bước chân ngang qua thuở nào còn quay lại gởi gấm nụ cười ấm áp. Đọc tiếp “Dạ Tương Sầu”

Nguyệt Cầm

Hát cho các bạn nghe và được ghi âm bằng Iphone, tập làm được sóng nhạc theo âm tiết mà lòng vui như thuở bé được Mẹ may cho áo mới!
Mỗi lần hát Nguyệt Cầm là một lần trở về thuở con gái, học đàn nguyệt, học đệm guitar để tha hồ tự mình hát cho mình nghe – Khoảng không gian rất êm ả, nhìn ra bầu trời xanh ngát có mây trắng bay, gió thoảng những bông hoa dầu xoay tròn như bướm, và Nguyệt ơi!
Những cô Trăng đẹp dậy thì yêu say đắm vội rớt xuống đời lênh đênh huyễn hoặc – vội vã sang sông cho có kẻ ngóng theo! Tình dang dở ngỡ ngàng theo vận số, người ta hay mang vận số vào những cuộc tình không trọn vẹn trả nhẫn trả lời thề kết nối tơ duyên.
Nguyệt ơi ánh liềm sắc lẻm cứa nát tình em, từng mảnh từng mảnh trầm tử nghĩa sầu, vỡ tan cuộc trăm năm cắt đứt lời nguyền: “loài người không được phân ly!”
Ngại gì trăng ơi, ngại gì lời nguyền chắc gì cứu rỗi loài người, hay chính lời nguyền là ngục thất trăng ơi!
Trăng lại tròn vành vạnh kiêu hãnh, có làm nát lòng ai – Ôi đàn trăng cũ phím cung so lại hài hòa, cất tiếng ngân nga cuộc tình cuối viên mãn ngọt ngào.
Lý Bạch say đêm trăng ôm nét đẹp vĩnh cửu về miền hư ảo chỉ người yêu nhau hiểu được, mỗi giọt rơi tàn không là lệ mà là biển pha lê hạnh phúc –
Nguyệt ơi! Giữ mùa Trăng vĩnh cửu với lòng mình nếm khúc Nguyệt Cầm.

Kỷ Niệm

Kỷ Niệm được nhạc sĩ Phạm Duy sáng tác năm 1966 – Bố tôi khi ấy đang là đại úy trong trại nhập ngũ Nguyễn Tri Phương, tôi vẫn còn nghịch ngợm cùng các con của các bác sống trong trại – tôi nhớ có bốn gia đình Bác Tiệp ở ngoài bìa cùng – đến gia đình tôi – Bác Tư – và Bác . . . tôi quên mất tên vì nhà ấy không có con nít để chơi đùa cùng chúng tôi! Gia đình bác Tiệp và Bác Tư đông con nên vui không sao kể ra hết – Bác Tiệp người Bắc lấy vợ miền Nam – Bác Tư người miền Nam bác gái làm đủ loại bánh mứt, tôi hay sang bếp của bác học đủ thứ, mùa Tết ngồi ì gọt vỏ gừng cùng các chị!
Thuở nghịch ngợm ấy có cây bã đậu, có cây me tây (điệp tây) và khu trại gia binh có rất nhiều trò vui cùng đám trẻ bên ấy, các chú làm việc trong trại có chú là đầu bếp, có chú là nhân viên văn phòng, mỗi khi có chiếu phim cho các tân binh giải trí tôi luôn rủ cả đám bạn bên ấy ra đằng sau tấm vải bố trắng to giăng giữa sân đá banh để xem – tôi nhớ phim đen trắng có Vũ Huân Vũ Huyến, có bài hát Cây Đàn Bỏ Quên – Tình Hoài Hương, trăng sao trên trời và gió thoảng vi vu tôi thường ít khi xem hết chương trình đã lăn quay ra cỏ ngủ ngon lành, Bố tôi phải ẵm về nhà. Đọc tiếp “Kỷ Niệm”

Ngày Xưa Hoàng Thị

Bài thơ của Phạm Thiên Thư được Phạm Duy thổi hồn nhạc vào bằng những nốt nhạc luyến láy tài tình, hoài niệm buồn vui, cây cũng thành người làm chứng hoa cũng thành nhân vật liêu trai thuở nắm được tay nhau là đủ để “thương hoài ngàn năm” chuyện cưới hỏi cau trầu sẽ phải nghĩ đến!

Hoàng Thị Ngọ cái tên được vào tình sử thuở học trò, được nhắc một cách âu yếm: Ngọ của tôi! . . . cho dù nhân vật có tên khác . . . thập niên 70 thanh niên thiếu nữ chuyền tay nhau bài nhạc, chép bài thơ vào vở, văn nghệ sinh viên học sinh thế nào trong chương trình cũng có sự hiện diện của nó . . . Ma lực hay sinh lực của tuổi dậy thì khiến bài hát bài thơ không nhạt nhòa trong ký ức dù nhà thơ và nhạc sĩ đã thành người thiên cổ, bao nhiêu người cùng tâm trạng “theo Ngọ về cũng đã ra đi, người còn hát được bài nhạc ngày một ít, và hy vọng những dấu chân xưa hồn cây cỏ cũ vẫn cảm được niềm hạnh phúc một thuở đón đưa dù . . . trời ngày càng xa . . . đất ngày càng gần – vẫn yêu một thuở tóc dài bay!

https://youtu.be/Pn2he2FKnkU?si=jVFAFk5fOK2yNXvg