Lễ

Năm nay dự định đi chơi rồi lại bệnh, nhưng lại vui vì không phải chen chúc với vài triệu người trên xa lộ 101 – 405 hay phi trường LAX – SJC – SNA! Bạn thì sao?

Nhà có ba đứa con thì mỗi đứa ở một quận hạt khác nhau, nếu tính nhà mình là Sài Gòn thì một đứa ở mạn Bắc cỡ Thủ Dầu Một, một đứa ở mạn Nam gấp bốn lần đi mũi Cà Mau, một đứa thì gần hơn chút xịch qua hướng Tây xa hơn Trảng Bàng một chút,  va`sau lễ Tạ Ơn trên mảnh vườn sân sau bắt đầu được vỡ đất xây căn nhà be bé xinh xinh!

Có cái này phải chịu mất cái kia, có nhà thì những cây bưởi cây tắc cây mơ và khu vườn “thiền định” phải chấp nhận đi vào quên lãng, theo thời gian mình biết sức mình cần gì, cần con cháu quanh quẩn hơn là cây lúc lỉu trái.
Anh bảo bưởi thơm thật mà uống thuốc . . . người ta khuyên không ăn bưởi . . . thôi nghen em! Đọc tiếp “Lễ”

Gọi Em là Đóa Hoa Sầu

Và Ẩn Lan là:

” Đoạn thơ được phổ nhạc vốn nằm trong Bức thứ 16 được tác giả tóm lược nội dung như sau: “Vương Quan hồi tưởng người yêu cũ – nàng Ẩn Lan (con gái Hồ ông), và dự định đi theo Ngô Khôi thăm Thầy học”. Vương Quan ở đây chính là em trai của Vương Thúy Kiều và Thúy Vân. Người yêu của Vương Quan là nàng Ẩn Lan đã xuất hiện lần đầu từ Bức thứ 14, với nội dung: “Ngô Khôi tới dâng Kim Trọng đôi chim Đại Hồi, nhờ vậy Vương Quan đã tìm được tung tích Hồ Ông (Thầy học của Kim, Quan, Kiều) – Dòng dõi Hồ Quý Ly (Việt Nam) lưu lạc bên Tàu, là một học giả chủ trương (“Tư Hòa Hành Hóa”)”. (*) Trước đó, ở Bức thứ 13, một bà cụ già đã tới công đường nơi Kim Trọng làm việc để xin giải oan cho người con trai. Kim Trọng đã tra xét và giải oan cho người này. Anh ta là Ngô Khôi. Ngô Khôi được thả khỏi tù, về quê nhà, sau đó anh mang đến đôi chim Đại Hồi để cảm tạ Kim Trọng. Ngô Khôi kể chuyện quê nhà mình như sau: Đọc tiếp “Gọi Em là Đóa Hoa Sầu”